Your Life Is Around You!

Chương 11: Ngày thứ chín



Dù là buổi tối ngày 31, nhưng tôi vẫn phải đi học thêm. Vậy cũng tốt. Thứ nhất là vì tôi không muốn nghỉ học lắm. Thứ hai là vì tối nay nhà tôi lại có khách, bạn của bố tôi ăn tất niên tại nhà tôi. Tôi không thích đông người, nên tránh mặt được bao lâu tốt bấy nhiêu.

Đêm giao thừa, khi khách khứa đã tan hết, gia đình tôi dọn dẹp nhà cửa. Mẹ hỏi tôi có muốn lát nữa đi bộ ra ngoài đường cùng không. Tôi từ chối. Đêm nay tôi quyết định ngủ sớm sau khi đọc xong một cuốn sách. Hà, đúng thật là! Cùng là đêm giao thừa, nhưng không khí của Tết Nguyên Đán vẫn vui hơn tết Tây. Thật lạ là mọi khi tôi thức khuya vô cùng, nhưng đến đêm giao thừa thì lại ngủ sớm!

Trước khi ra ngoài đường, bố tôi lùa hết chúng tôi vào phòng, kêu ngủ sớm.

-Tắt đèn, ngủ hết đi. Mai dậy muộn cũng được!

Câu nói của bố làm tôi bật dậy.

-Mai được dậy muộn á bố? Thật không ạ?

-Ờ.

Wowhahaha, tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ được ngủ dậy muộn, có được thì cũng là do tôi cố ngủ thêm, lần nào cũng bị ăn mắng. Ngày thường đi học thì đương nhiên phải dậy sớm, nhưng đến cả Chủ Nhật cũng như thế. Bạn biết đấy, cũng do tôi thức khuya mà. Nếu hôm trước thức thì sáng hôm sau phải ngủ bù. Thật hiếm có khi nào được dậy muộn. Phụ thân đại nhân muôn năm!

Sau khi bố đi khỏi, tôi lấy cuốn “Hạnh phúc ngọt ngào” của Scotland Chiết Nhĩ Miêu đọc lấy khí thế lạc quan của đêm giao thừa. Thằng em tôi thì ăn không ngồi rồi, suốt ngày lẽo đẽo theo tôi kêu “chị ấn mật khẩu cho em chơi ipad”. Được rồi, để tránh bị làm phiền, tôi đành nín nhịn ấn cho nó. Sau khi chơi chán chê, tôi đá nó ra khỏi phòng, kêu về phòng mày mà ngủ. Mở facebook ra, bao nhiêu bạn bè của tôi đăng status chúc mừng năm mới. Tôi tự hỏi mình có nên đăng một cái không. Nghĩ thế nào lại thôi, nhưng mai tôi sẽ đăng một note về danh sách sách đã đọc trong năm vừa rồi để lưu giữ. Tôi có thói quen ghi lại việc đọc sách của mình lên lịch để bàn mà. Nhắc mới nhớ, tôi cần mua một cuốn lịch mới cho năm 2016.

Lại một vấn đề đặt ra, loại nào mới có thể khiến mình ưng ý?

Sáng hôm sau, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng chuông. Hình như là báo thức tự động mà tôi đặt liên tục trong một tuần đi học. Chật vật lật chăn, chạy ra lấy điện thoại tắt báo thức, tôi nhìn đồng hồ. 6H00, quá sớm. Ngủ tiếp thôi. Nhắm mắt lại, tôi lại tiếp tục đi gặp Chu Công.

Lúc tôi mở mắt ra, đã hơn 10h00. Tôi thấy bóng người đang ngó nghiêng nhìn vào phòng tôi qua ô cửa kính.. Ồ, thì ra là em họ Xuân Thanh. Tôi dụi mắt, hỏi nó: “Đến lúc nào thế?”

Xuân Thanh là con của dì tôi, gọi tôi là chị. Thằng bé năm nay học lớp 6, chơi rất thân với thằng em Minh Đăng của tôi.

-9h00 đã đến rồi! – nói trống không, thôi,tôi không thèm chấp

Tôi uể oái đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong xuôi. Sau đó vào phòng gấp chăn gối, lấy điện thoại check facebook. Minh Châu từ ngoài vào ôm lấy tôi.

-Chị Thanh, chị dậy muộn thế! – một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên

Minh Châu là em ruột của Xuân Thanh. Tóm lại hai anh em nó rất thân với hai chị em tôi. Hai đứa nó ở đây, đồng nghĩa với việc nhà dì tôi sang nhà tôi chơi ngày nghỉ rồi. Tôi quay lại, véo mà nó một cái, sau đó kêu nó đi xuống.

Thanh và Châu ở lại nhà tôi chơi trong hai ngày nghỉ. Ngoài ra còn có bà ngoại sang chơi nữa. Trong hai ngày, sáng tôi dậy muộn, trưa học tin để chuẩn bị cho kì thi nghề sau Tết, chiều chơi máy tính, tối đọc tiểu thuyết xem phim. Ba đứa nhỏ kia thì suốt ngày hết điện thoại rồi ipad, tranh nhau chơi suốt từ sáng đến trưa. Chơi chán chê thì luôn miệng kêu chán, đòi đi chơi. Đi đâu? Hỏi tôi làm sao mà tôi biết được. Thật xin lỗi mấy đứa!

Tối hôm đó, Thanh ngủ với em tôi, Châu ngủ với tôi. Trước khi ngủ, thằng em tôi đem cái đèn bàn học của nó sang phòng nó. Tôi nhìn còn lạ gì, chắc cu cậu sợ tối quá nên làm vậy đấy. Tôi nhếch mép cười chế giễu.

-Mày sợ ma chứ gì?

-Không có!

Chối bay chối biến, còn kêu không có cái gì.

-Thằng Thanh ngủ với mày rồi, hai đứa sợ cái gì nữa.

Nó không nói gì, nhanh nhẹn chuồn thẳng.

Đêm, tôi cẩn thận đắp chăn cho Minh Châu ngủ, sợ nó lạnh. Khi nghe thấy nó ho, tôi lơ mơ nhớ lại hình như trước khi đi ngủ mẹ tôi có gọi nó xuống uống thuốc, chắc là thuốc ho rồi. Nó ho liên tục, không hề đứt quãng. Mỗi lần nghe thấy tiếng ho, tự nhiên tôi phát hoảng. Tôi chẳng biết làm gì, trong bóng tối chỉ biết vuốt ngực cho nó, đắp lại chăn khi bị nó đá ra. Tiếng ho trong đêm như dội thẳng vào tâm trí khiến tôi không thể ngủ được, tâm trạng có chút day dứt, dậy sóng.

Nó giống như tiếng ho của Xung Điền Tổng Tư trong truyện vậy!

Trước khi xem phim anime về Shinsengumi, tôi đã đọc một manhua vẽ rất đẹp tên là Tầm Trảo Tiền Thế Chi Lữ. Câu chuyện kể về một cô gái tên Tiểu Ẩn xuyên qua các không gian khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ. Có một arc Tiểu Ẩn xuyên về thời đại Mạc Phủ của Nhật Bản, khi mà tập đoàn samurai lớn mạnh nhất thời đó là Shinsengumi hoạt động. Các nhân vật chính của arc đó ngoài Tiểu Ẩn, còn có Xung Điền Tổng Tư (Okita Souji), Trai Đằng Nhất (Saitou Hajime), Thổ Phương Tuế Tam (Hijikata Toshizou), … tất cả bọn họ đều là thành viên của Shinsengumi, hiện lên dưới nét vẽ của tác giả vô cùng đẹp. Và tôi đã thích hình ảnh của các samurai như thế! Tôi thích cảnh các thành viên của Shinsengumi chém giết. Tôi vô cùng hâm mộ họ. Vì vậy đã tìm cả anime để xem. Mà khoan, lạc đề rồi!

Tôi đang nói đến tiếng ho của Xung Điền Tổng Tư. Anh ta là một trong hai tay kiếm mạnh nhất của Shinsengumi, là một mỹ thiếu niên ôn hòa trong truyện với nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, bệnh ho lao của anh ta đã dần dần hủy hoại sức sống của một con người được mệnh danh là “Đứa con của quỷ”. Nhiều khúc trong truyện, cả trong phim (mặc dù trong phim hình tượng Okita có khác nhiều chút), những hình ảnh của đội trưởng đội 1 ho, ho không thể ngừng được, máu từ miệng trào ra rơi xuống đất, thấm ướt cả khăn tay khiến người đọc không thể cầm được nước mắt. Có lẽ vì vậy mà khi nghe thấy tiếng ho của em tôi, tôi có chút cảm khái về con người ấy!

Tôi không ngờ mình lại ngủ quên, mà tiếng ho của em tôi cũng đã ngừng rồi.

Sáng hôm sau, khi mà em tôi và Minh Châu còn chưa dậy, tôi và thằng Thanh đã dậy sớm đi xem phim, bỏ lại hai đứa nhóc ở nhà. Hầy, đừng trách tụi tôi. Chỉ là hai đứa nhỏ đó có đi xem phim cũng chưa chắc hiểu cái gì. Tôi nghĩ chịu khó một chút, còn hơn ở nhà cả buổi sáng để kêu chán. Vậy là tôi đã dành trọn cả buổi sáng ở rạp chiếu phim.

Chiều hôm ấy, hai anh em Thanh – Châu về nhà. Tôi phát hiện ra mình còn một mối bận tâm khác!