Tôi đang ở nhà sách, cùng với con My. Lý do ở đây của tôi chính là: Mua quà sinh nhật cho Nhật Minh. Sau khi được Như “khai sáng” đầu óc, tôi quyết định vào hiệu sách và lượm đồ dùng tặng cậu ấy. May mắn làm sao, tôi kéo được con My đi cùng cho đỡ “lẻ loi”. Trong cuộc đời học sinh của tôi, chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi làm việc này: đi mua quà tặng người mình thích. Năm lớp 7, tôi và thằng Vũ ngồi cạnh nhau. Dĩ nhiên lúc đó tôi đã thích nó rồi, có điều chẳng ai biết điều đó. Sinh nhật nó, Vũ mặt dày chìa tay ra xin quà của nó. Tôi bật cười.
-Mua cho tao cái này đi! Khăn ống ý! – nó chỉ chỉ vào màn hình điện thoại rồi nói với tôi. Thằng Vũ là một người thích ăn diện, vẻ ngoài đối với nó rất quan trọng. =.=
Tôi đồng ý. Tôi đủ tiền, nhưng chẳng thể tự đi lại để mua quà cho nó. Điều này làm tôi hết sức phiền não. Nhưng không đi thì không thể mua được, mà sinh nhật nó thì sắp đến gần. Vậy là “lòng đau như cắt, nước mắt đầm đĩa”, tôi đưa tiền cho nó:
-Xin lỗi, tao không mua được. Mày tự mua đi!
Đưa tiền để mua quà sinh nhật thì quả có hơi… Tôi không thích điều này, nhưng chẳng biết làm cách nào. Tôi sợ nó nghĩ không hay về tôi. Tôi không biết nó nghĩ gì, nhưng Vũ vẫn nhận tiền tôi đưa. Hai năm sau, tức là bây giờ, tôi vẫn chưa hỏi nó lúc đó đã mua gì.
Nói một cách công bằng, thì Nhật Minh là người đầu tiên mà tôi thích khiến tôi phải lọ mọ suy nghĩ và mua quà cho nó. Tôi đã bỏ hai tiết Anh phụ đạo ở lớp để đi mua quà cho nó. Là trốn học, trốn học đấy =.=
Trong hiệu sách
-Oppa, anh xem cái này này! Dễ thương không?
My vừa cầm bức tượng nhỏ hươ hươ trước mặt tôi. Tôi quay lại nhìn. Đó là hình của một bé trai và một bé gái. Hai đứa bé cầm hai nửa trái tim ghép lại, dưới chân cô bé còn có một con mèo nằm ngủ. Màu sắc tươi mới, quả thực rất dễ thương. Trên mặt hai đứa bé, nụ cười ngây ngô của trẻ thơ vẫn như hiện lên. Có điều…
Tôi đi vào dãy bán đồ văn phòng phẩm. Wow, cảm giác thật tuyệt! Tôi có một niềm yêu thích không hề nhỏ với sách, vì vậy mỗi lần được đi nhà sách đối với tôi là một niềm vui cực kỳ lớn. Tôi lướt mắt qua từng hàng sản phẩm. Tuyệt! Cái gì cũng có. Bút bi, bút chì, tẩy, thước, màu sáp, màu chì, kéo, gọt bút chì, giấy note, bút xóa, … blah blah blah nhiều không kể hết. Mỗi sản phẩm tôi đều xem quá giá tiền, màu sắc. Rất nhanh, tôi tìm ưng được thứ gì cũng ném hết cho con My cầm.
Nói đến màu xanh, tôi nghĩ ngay đến thằng Minh. Vì balo của nó có màu xanh ngọc cực kỳ nổi bật. Giữa đám học sinh lố nhố ở cổng trường lúc tan học, tôi chỉ cần lướt mắt qua cũng có thể thấy cái màu xanh đó nổi bật ở trong đám. Hay nhìn từ đằng sau cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Khi đã mua được kha khá, tôi bảo con My đi chọn túi quà cho tôi. Nó “ngoan ngoãn” vâng một tiếng oppa rồi đi luôn. Tôi một mình đi khắp cái nhà sách xem sách. Đối với tôi, dù không đủ tiền, nhưng chỉ cần được nhìn ngắm những cuốn sách mình yêu thích cũng đủ khiến tôi vui cả một ngày. Xem chán chê, tôi đi tìm con My. Nó đang lúi húi quỳ gối ở một góc bị che khuất. Nơi đây treo đủ các mẫu túi giấy đủ kiểu. Thấy tôi đến, nó cười nhăn răng đưa tôi một cái túi, rồi lại một cái túi khác,…
-Oppa, anh xem thích cái nào?
Màu sắc thì tôi không có ý kiến. Nhưng cả ba chiếc này đều có nơ đính. Tặng quà cho con trai mà có nơ thì hơi gái tính thì phải, với lại tôi cũng không thích gắn nơ cho lắm. Tôi lựa lựa một cái túi khác. Chiếc túi có màu xanh da trời nhạt (lại màu xanh =.=), chấm bi trắng, trên mặt trước hình như có in chữ. Nếu như tôi chịu đọc trước nó ghi cái gì trên đó có lẽ sẽ đổi cái khác. Rất tiếc là tôi lại không đọc.
Lúc thanh toán, tôi giật mình khi thấy số tiền đã vượt quá mức dự liệu. Tôi suy nghĩ một lúc, đành lôi hết vốn liếng có ra trả. Tôi cắn môi, tiếc tiền! Nói không tiếc thì là nói dối, nhưng mà…tôi quyết định dùng hết số tiền đã có để “đầu tư” lần này. Tôi thực sự đã dùng hết thời gian, tiền bạc và cả tình cảm đặt trong món quà mà mình sẽ tặng cho người chưa chắc đã nhận quà của mình.
Tôi hân hoan ôm cái túi cho vào balo. Tối nay có buổi học thêm. Nếu được tôi sẽ tặng Minh lúc tan học, vì như vậy sẽ có ít người chứng kiến. My tạm biệt tôi rồi vội vã đi bộ về, nếu không sẽ trễ giờ học thêm.
-Ê, cảm ơn nhé!
Tôi gọi to nói với My. Nó quay lại mỉm cười, đáp: “Oppa đừng khách sáo!”
Có lẽ mọi người chưa biết. Minh chưa bao giờ nhận quà sinh nhật mà Như tặng. Hai đứa cùng lớp, quen nhau lâu như vậy, hơn nữa còn coi nhau là người yêu, vậy mà Minh không nhận của Như, vì…ngại. Vậy tôi thì sao? Một đứa vừa mới quen chưa đầy ba tháng, lại còn khác lớp, là tôi chủ động làm quen. Liệu nó có nhận không? Tôi có chút lo lắng.