Tết năm nay so với năm ngoái muộn hơn khoảng một tuần.
Hiện tại chúng tôi đã bước chân vào kỳ nghỉ Tết. Năm nay ngoài Bắc học sinh được nghỉ 9 ngày, trong Năm được nghỉ 16 ngày.
Ngày học cuối cùng của năm cũ, lớp chúng tôi tổ chức “Xổ sổ may mắn”. Mỗi đứa sẽ được phát một phiếu số, việc của chúng tôi là ghi tên mình vào phiếu. Sau đó bốc ngẫu nhiên để trao thưởng. Trao giải xong xuôi, có một việc mà đáng lẽ ra bọn tôi phải làm ngay từ đầu. Đó chính là dọn dẹp lớp học để niêm phong. Đây là việc mà 100% các chi đội phải làm. Khi lớp người ta dọn dẹp, lớp tôi ngồi chơi Xổ số. Khi lớp người ta ra về, lớp chúng tôi mới bắt đầu dọn. Thật ngược đời! @[email protected] Để “cổ vũ” tinh thần lao động của lớp, cô giáo chúng tôi đặt cả pizza cho lớp. Ôi trời, ăn no thì ai muốn lao động chứ cô ơi!!!
Ấy thế mà vẫn hoàn thành. Lúc ra về, chỉ có tôi, con My và thằng Minh. Minh chở My bằng xe điện, tôi đạp xe đi song song với bọn nó. Trên đường, thi thoảng tôi có đi nhanh hơn, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe của hai đứa kia.
-Này, mồm hai đứa là cái loa à?
Tôi hỏi ngay khi thằng Minh đuổi kịp xe tôi.
-Oppa, em xin lỗi anh!
Thằng Minh nhanh chóng nhận lỗi, ngay sau đó liền bị con My “thừa nước đục thả câu”: “Đấy, ai bảo mồm mày to!”
Bà nội, làm ơn bé mồm hộ con! Coi như tôi chưa từng quen đứa nào trên đường. Xấu hổ quá.
Khi đến gần chỗ rẽ, tôi nói: “Qua Tết hai đứa qua nhà tao chơi nhé!”
Bọn nó nhận lời. Qua kỳ nghỉ này là chúng tôi lao đầu vào học, đương nhiên phải biết tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi chứ.
Kỳ nghỉ bắt đầu!
Anh Trường được mẹ tôi cho nghỉ sớm vài ngày. Nhưng quán cafe nhà tôi vẫn mở cho đến tận trưa ngày 29 âm. Vì vậy, bố tôi kêu tôi dậy sớm xuống phụ mẹ bán hàng. Quán nhà tôi vừa là quán cafe, vừa bán điểm tâm sáng, cần hai người ở hai khu vực quản lý. Trước nay tôi vẫn bị bố mắng vì không chịu để ý việc nhà, không biết làm gì cả. Quả thực tôi khá vô tâm.
Tôi được huấn luyện pha chế, làm bồi bàn trong hai ngày. Pha cafe, tiếp khách, dọn dẹp cửa hàng, trông hàng,... tôi thay mẹ làm hết. Gần Tết nên mẹ tôi khá bận, vì vậy coi như cũng có thể giúp mẹ chút việc.
Một buổi trưa, có hai vị khách người nước ngoài đến uống cafe. Tôi có chút bối rối bởi khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình. Thứ nhất là vì lâu rồi tôi không học ngữ pháp cho tử tế, thứ hai là trước giờ tôi rất ngại luyện Speaking nên giao tiếp không tốt. Thật may mắn làm sao khi tôi vẫn nghe được họ gọi món đồ uống gì. Mẹ tôi cười, nói:
-May mà có con, không thì mẹ chả hiểu họ nói gì!
Mẹ ơi, thực ra con không vĩ đại thế đâu =.=
Khi trả lại tiền thừa cho khách xong, tôi mới tự lầm bầm với bản thân: “PHẢI RÈN LUYỆN, PHẢI HỌC GIAO TIẾP!”
-Lần sau con sẽ ghi lại tên tiếng anh của menu nhà mình, mẹ cũng học một chút đi ^^
Mẹ tôi đồng ý.
Lại nói về khách nước ngoài, có lần mẹ tôi kể chuyện khiến tôi buồn cười kinh khủng. Mẹ kể hôm ấy có hai người: một phụ nữ người Việt đi cùng một người đàn ông ngoại quốc vào quán ăn trưa. Người khách nước ngoài ăn bánh mỳ sốt vang. Bạn biết đấy, người phương Tây ăn bánh mỳ đâu có dùng tay như người phương Đông. Họ phải dùng dao, nĩa, khăn ăn mới đúng bộ. Ông ta gọi mẹ tôi và nói: “Do you have a knife?”
Người phụ nữ đi cùng mới giải thích đó là con dao. Mẹ tôi lúc đó cũng quên mất việc người Tây họ ăn bánh mỳ bằng dao, liền vào bếp lấy con dao gọt hoa quả ra. Mẹ kể lúc đó bà cầm vào chuôi dao đưa ra, ông Tây nhìn thấy giật mình kêu “No no no!” Kể đến đoạn này ai cũng cười ngất. Ông Tây đó chắc thấy bộ dạng hùng hổ của mẹ, tay cầm dao, liền sợ hãi. Mẹ tôi nín cười, sai anh Trường đi mượn một bộ dao nĩa dùng để ăn.
Một buổi trưa, bố mẹ tôi đi vắng. Hôm đó là 28 âm lịch. Rảnh rỗi ngồi trông cửa hàng học văn, tôi liền vào quầy pha cho mình một cốc café nâu đá. Pha xong một hơi uống sạch, không nghĩ đến hậu quả. Lúc đó đã là 3h chiều. Ai ngờ đêm hôm đó, tôi tỉnh táo một cách lạ thường, không tài nào ngủ được. Xem phim đọc truyện dễ gây mỏi mắt là thế, nhưng tôi vẫn thức. 4h kém sáng hôm sau, tôi mới ngủ được =.= Thật đáng sợ! Do không ngủ đủ giấc, sáng hôm sau đã dậy sớm phụ mẹ bán hàng. Đêm 29 còn phải đón giao thừa, chúc Tết họ hàng, nhưng hôm trước ngủ không đủ cộng với đêm nay phải thức khuya, tôi liền tranh thủ ngủ bù một chút lúc 4h chiều. Ăn xong cơm tất niên, xem xong Táo Quân, cảm giác rất viên mãn.
23:18
Tôi liền mở vở Văn ra ôn bài một chút, đợi giao thừa. Nhưng…ai ngờ tôi ngủ quên đến mức không thể dậy nổi. Giao thừa, pháo hoa, tiền mừng tuổi của họ hàng,…trôi qua mà tôi vẫn còn nằm trên giường. Hình như bố tôi có kéo tôi dậy, nhưng làm sao dậy nổi? OMG! Chết tiệt, tất cả là tại ly café đó.
Lúc tôi mở mắt ra xem giờ thì đã là 2:30. Ai đó đã đắp chăn và tắt đèn cho tôi. Có lẽ bây giờ cả nhà mới đi ngủ.