Tôi bị bố khiển trách một trận vì nhiều lý do. Không chỉ tôi mà cả em tôi nữa. Tối đó, tôi tắm gội muộn. Trước lúc đó lại tắt màn hình máy tính mà không tắt thân máy. Bố tôi về đến nhà, bất ngờ lên phòng tôi, thấy em tôi ngồi học theo kiểu ngồi vắt vẻo lên bàn học, đọc linh tinh vài chữ thì nổi giận. Sau đó lại phát hiện ra máy tính chưa tắt. Tôi giật thót mình, đứng trong nhà tắm mà thấp thỏm lo sợ. Facebook chưa đăng xuất, màn hình còn nguyên đấy. Nhỡ bố đọc thì sao? Tôi im lặng lắng nghe, thấy bố quát lên một tiếng, sau đó thì sa sả mắng thằng em. Tưởng như nghe thấy tiếng chuột và bàn phím click bên tai liên tục, tôi tưởng tượng ra cảnh bố đọc mấy thứ abcxyz của tôi viết. Ôi trời ơi, giết tôi đi…!
Hít thở sâu, tôi bước ra khỏi phòng tắm. Thấy phòng chỉ còn em tôi, tôi thở phào. Ông trời, tôi vừa thoát khỏi một kiếp nạn!
-Bố nói gì không?
-Bố lắp loa vào máy tính cho chị đấy. Với cả bảo chị phải tắt máy hẳn đi. Cái gì mà tốn tiền điện…
Phù, bố muốn mắng gì thì mắng, chỉ cần không đọc cái gì của tôi là được rồi.
Tôi nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện với nhau vang lên. Sau đó thì bị gọi xuống dưới tầng. Bố hỏi tôi có tin bố cho mày nghỉ học để học làm người trước ở nhà không, tôi nói tin. Không nói thế thì bị nghỉ luôn à? – Tôi nghĩ thầm. Đại khái chủ đề là do tôi ngủ quá nhiều, lười làm việc nhà nên bị mắng, còn em tôi do học hành quá vớ vẩn nên cũng bị mắng. Được rồi, tôi thừa nhận mình sai, nhưng cũng không có gì to tát. Thái độ của bố rất gay gắt, nên tôi chỉ có thể tự nhủ cố giữ cái đầu lạnh, tâm trạng ổn định là có thể ngang nhiên đối mặt với mọi cảm xúc tiêu cực từ người khác mà không phải chửi rủa trong lòng.
“Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi!”
Tôi phải hoàn thiện bản thân mình, nhưng theo cách của tôi chứ không phải theo ý người khác.
Ngày kia phải học đội tuyển văn nên tôi phải hoàn thành bài tập về nhà. Đối với tôi mà nói, sự khởi đầu của quá trình viết văn vô cùng khó khăn. Cảm giác lười biếng ái ngại vô cùng lớn, lớn đến nỗi nếu không có quyết tâm thì sẽ chấp nhận sự thấp thỏm lo âu cùng sự khiển trách của giáo viên vì thiếu bài tập hơn là làm bài. Hai ngày, tôi hoàn thành bài văn. Mỗi khi viết xong văn, tôi luôn cảm thấy nhẹ nhõm, không biết mình còn nhiều bài tập khác hay không. Cô giáo tôi nói: “Thích thì thích, nhưng rất khó để đam mê!”
Đúng đấy, học sinh thời nay ngoài việc học quá nhiều, có quá nhiều thứ phải để tâm. Thích thôi coi như đã tốt hơn chán việc phải học theo yêu cầu, còn đam mê quả thực quá khó. Cái mớ lý thuyết đề cao sự tìm tòi, chăm chỉ rèn luyện gì đó quá ấu trĩ, tôi thấy vậy đấy. Thực tế một chút đi, mang tiếng học sinh giỏi, thực chất trong lòng cũng quá nửa là sự gượng ép bản thân phải học cái này học cái kia thôi. Cái này tôi nghĩ mình hiểu được một chút, do thằng ngồi ngay bên cạnh là một điển hình. Tôi đã từng nghĩ nó quả thực là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ hiếm có, đến mức hoàn hảo cho đến khi tôi ngồi cạnh nó. Đúng là người dân trong nước mới hiểu nước mình, tiếp xúc với nhau mới thấy yếu điểm của nhau. cũng như tôi thôi, nó học giỏi hơn tôi đấy, chăm hơn tôi đấy, nhưng cũng phải nghiến răng mà học thuộc lòng, cũng phải than một hai câu “ôi cái đờ mờ môn abcxyz…”. Tôi biết, nó đã bất mãn với nền giáo dục Việt, nhưng ngoài việc tuân theo thì có thể làm gì?
Tiết Lý và tiết Sinh tôi tranh thủ ngủ một chút. Dạo này tôi thức khuya, nhưng cũng chẳng phải để học. Thói quen ngủ gật trong lớp liên tục diễn ra, tôi biết mình nên thay đổi cách sinh hoạt của mình. Thời gian ngủ của tôi quả thực ít đi rất nhiều. Mấy ngày đầu thức khuya, hôm sau cả ngày lờ đờ, ngủ dậy là đầu đau như búa bổ. Một thời gian sau thì quen dần. Thằng là cú đêm chính hiệu, có hôm còn lăn đùng ra ốm, chỉ vì trúng gió do thức khuya. Tôi biết mình nên giữ gìn sức khỏe của mình.
Lại nhớ năm lớp 8, thằng Hoàng luôn đến lớp trong tình trạng đặt mông xuống ghế là mặt úp xuống bàn. Lúc nào nó cũng than mình kêu mệt. Bạn biết mà, nó học giỏi nên tần suất thức khuya cũng cao. Nhưng gần đây tôi còn thức khuya hơn cả nó.
Hôm thi học kỳ 1 môn Văn, tôi mới biết có nhiều đứa thức thâu đêm, không ngủ một chút nào để ôn Văn, nhưng kết quả cũng lệch tủ (do đề năm nay quá máu chó). Bố tôi nói không tán thành việc này tí nào, chẳng hiệu quả gì. Tôi thấy đúng.
Cuối giờ học, tôi với thằng Hoàng đi riêng. Lúc sau thì gặp con My, thằng Minh và thằng Hiếu ở cổng trường. Ba đứa kia ra về, còn tôi với con My lững thững đi bộ ra vỉa hè chờ người tới đón. Trong lúc đó, tôi với nó nói chuyện với nhau vài câu.
-Mày có 2k không? Tao muốn ăn nem chua rán!
Vì trong túi chỉ còn tờ 100k, lại dùng để mua quà sinh nhật cho bạn nên tôi càng không thể tiêu nó bừa bãi. Chẳng nhẽ ăn một cái nem 2k để người ta trả lại 98k, mà lại toàn tiền lẻ nữa thì… không ổn chút nào.
-Em không có! (Nó xưng oppa với tôi mà)
Đúng lúc thấy bố tôi từ xa phóng xe đến, tôi kêu “Tao về đây” thì thấy nó kêu lên “Em lại phải đợi một mình sao?”. Lạy bà, mẹ bà sẽ đến bây giờ đấy, than vãn cái giề:v? Lúc đó, thằng Vũ đi ngang qua trước mặt chúng tôi, tôi cũng không để ý lắm. Ai ngờ con My hỏi: “Anh còn thích thằng Vũ không?”
“còn” là vì tôi cũng thích một đứa lớp khác, cảm xúc tự nhiên thôi nên tôi cũng không cho là to lớn, chỉ thấy việc “một chân đạp hai thuyền” rất bình thường.
Tôi đứng im lặng, sau đó vác balo đi về phía bố, quay đầu lại đáp nó: “Còn, tao không bỏ được!”
Câu cuối cùng tôi nghe thấy nó nói: “Anh bỏ nó đi, không sau này hối hận.”
Bảo tôi bỏ sao, tôi biết tôi thích nó 4 năm cấp 2, nói hết là hết ngày sao được? Nhưng ngoài việc nhìn thấy nhau hàng ngày, tôi cũng chẳng mong gì hơn. Tôi với thằng Vũ, coi như có duyên hơn người bình thường rồi. Ngồi gần nhau một học kỳ, sau đó ngồi cạnh nhau một tháng, sau đó tách ra, lại chuyển ngồi gần nhau. Loanh quanh cũng chỉ có vậy, mỗi lần nhắc lại điều này, tôi thấy mình và nó quả thực không thể gọi là “vô duyên” được. Tiện thể nói luôn, thằng Vũ và thằng Trung Kiên chơi rất thân với nhau.