Your Life Is Around You!

Chương 34: Ngày thứ hai mươi bảy



Trời trong gió nhẹ

Gió cuốn nỗi buồn đi dâu

Đi đâu tôi không biết

Chỉ biết rằng:

Lòng đã cố nhưng vẫn chẳng nhẹ nhõm

Bao thế sự chờ buông xuôi

Đơn phương, thi cử, nguyện vọng đứng xếp hàng

Lạnh lùng,bối rối cố đè nén

Này thì còn sự nghiệp phía trước

Chớ lạc lối ngay ở cửa yêu thương...

Cả tuần nay tôi lo lắng không yên…

Có quá nhiều việc khiến tôi phải suy nghĩ. Đúng ra là chỉ có mấy vấn đề rất bình thường, ví dụ như kết quả thi Học sinh giỏi vòng 2 vừa rồi, lo lắng là chuyện đương nhiên. Có điều tôi không thể ngờ lại phát sinh nhiều chuyện tôi phải nghĩ. Tôi vốn không phải là người hay suy nghĩ nhiều.

Nếu như một tháng trước, người luôn sốt ruột kêu gào có kết quả thi vòng 1 là thằng Hoàng, thì bây giờ đứa đó lại là tôi. Kết quả vòng 2 không xếp giải, nhưng nó quyết định xem thí sinh đó có được đi tiếp vòng Thành phố hay không. Điểm thi vòng 2 nhân đôi cộng với vòng 1 chia ba. Tôi biết mình đạt giải Khuyến Khích ở vòng 1 với số điểm 11 khá khiêm tốn, so với những bạn khác sẽ không có lợi thế, nên đã đề ra mục tiêu phải đạt 15 điểm ở vòng 2. Mặc dù đề vòng 2 khó hơn. Có điều, nếu như lúc làm bài xong cảm thấy mình làm không tốt, cảm thấy chắc mình sẽ bị loại, thì lúc biết kết quả sẽ không “đau khổ” như tôi. Tôi làm bài xong lại cảm thấy mình đã dùng hết sức cố gắng, đã làm một cách trọn vẹn nhất theo cách của mình, đương nhiên sẽ hi vọng vào một kết quả tốt đẹp. Nhưng đời không như là mơ. Có hai lý do: Có thể tôi thấy mình làm bài tốt, nhưng người chấm chưa chắc đã thấy vậy Tôi chợt nhớ ra ở vòng 1 trên đầu tôi còn hơn 20 đứa trên hạng…

Biết là vậy, nhưng tôi vẫn hi vọng. Chỉ còn hai ngày nữa là biết kết quả. Điều này làm tôi sốt ruột muốn chết.

Buổi học ngày hôm ấy kết thúc, tôi và cái Ngọc lại chở nhau về bằng xe đạp điện của nó. Tôi cầm lái, còn cái Ngọc cứ ngồi sau lưng lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nghe mà nhức tai. Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ nghiến răng kêu nó “Câm miệng”. Còn hôm nay nó lại đem đến một tin tức mới mẻ cho tôi.

-Này, hôm nay con Xù nói nó được một đứa tỏ tình đấy!

Xù được người ta tỏ tình? Thật hả? Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, vì có một lần tôi chat với một bạn học lớp A, nó cũng thừa nhận đã từng thích Xù lớp tôi.

-Ai thế? – tôi có chút tò mò

-Nó không nói, nhưng mà tao ngờ lắm… - nói nhanh lên, cứ thích cái trò gián đoạn làm gì - …tao nghi thằng Vũ.

Câu nói của nó chẳng khác nào sét đánh ngang tai tôi. Tôi khựng người trong giây lát, nhưng tay lái vẫn ổn định. Tôi không nhớ lúc đó vẻ mặt của mình thế nào, cũng may là cái Ngọc không nhìn thấy.

Con Xù đã từng một hồi thân với tôi, bây giờ mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt. Nó là đứa đầu tiên gọi tôi là “Oppa” khiến sau này trở thành cách xưng hô có bản quyền của tôi. Nếu nói điểm chung giữa tôi và thằng Vũ, tôi không biết. Nhưng tôi biết giữa thằng Vũ và con Xù có rất nhiều thứ tương đồng. Ví dụ như hai đứa nó cùng quan tâm đến US-UK, từ phim ảnh, âm nhạc đến nhiều thứ khác, cùng thích Sneaker, lại hay tán gẫu với nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ hai đứa nó sẽ thành một cặp, vì thằng Vũ hay thích con gái phải đẹp. Mà nhìn mối quan hệ của chúng nó cũng rất bình thường. Mà khoan, mới chỉ là nghi ngờ thôi mà. Sao tôi nghĩ nhiều thế.

-Sao mày nghi ngờ thằng Vũ? – tôi hỏi. Gió lạnh luồn qua cổ tay áo vào trong, lạnh quá!

-Con Xù dùng chung facebook với con Mai. Nên chắc không phải qua facebook đâu, vì hai đứa thích nhau đâu thể cho người thứ ba đọc inbox được. Tao đoán là bọn nó nhắn tin.. – Ngọc nói

-…

-Này, sao mày không nói gì thế?

Tôi chỉ “ờ” một tiếng. Trong đầu tôi đã vạch ra một kế hoạch kiểm tra, thử nghiệm.

Tối hôm đó, tôi nói chuyện với thằng Hoàng trên facebook. Tôi không quên dặn nó đừng nói chuyện này với ai.

Hel Trần: Chả hiểu sao nghi ngờ thằng Vũ.

Ngọc Thanh Trần: Ngọc thể bất an, khanh an ủi trẫm đi.

Hel Trần: Tao mong là thằng Việt Anh. Ki béo với Xù loli là sự kết hợp hoàn hảo nhất

!!!

Đúng là hoàn hảo về hình thức, nhưng không phải hai đứa nó mà kết hợp thì thành cái loại điên không mức độ sao? Tôi cười lăn lộn.

Cùng lúc đó, tôi mở khung chat giữa mình và thằng Vũ. Gần một tháng rồi chúng tôi không inbox với nhau, mà thực ra tôi cũng chả có việc gì mà chat với nó, chắc nó cũng thế thôi. Có khi còn không quan tâm.

Ngọc Thanh Trần: Có số con Xù không? – tôi có số con Xù, hơn nữa còn thuộc lòng vì số nó dễ nhớ, nhưng vẫn hỏi thử. Nếu nó có thì không phải là… sao?

Vũ Nguyễn: Có, cơ mà đ’ nói!

Ngọc Thanh Trần: Nhanh, đang cần.

Vũ Nguyễn: Cho tao cái gì nhở?

Này này, chưa gì đã ra điều kiện... Tưởng tượng ra cái mặt nhăn nhở của nó tôi chỉ muốn đánh.

Ngọc Thanh Trần: Có cái gì đâu mà cho. Tóm lại có đưa không?:3

Đợi một lúc sau khi nó ĐÃ XEM, tôi mới nhận được câu trả lời.

Vũ Nguyễn: 094949xxxx

....

Nó biết thật! Trong lòng tôi có một thoáng thất vọng. Đã vậy thì, trêu nó một chút vậy.

Ngọc Thanh Trần: 1894 *kèm biểu tượng cười nhăn nhở* Có cần tao đưa sim2 luôn không?

Con Xù liên lạc với tôi bằng hai số mà. Trong danh bạ của tôi,. số của nó tôi lưu là “Xù1” và “Xù2”.

Vũ Nguyễn: Đếch cần. Mà nó đ’ nói chuyện với tao nữa.

Như vậy có tính là thừa nhận rồi không nhỉ? Tôi thất vọng.

Ngọc Thanh Trần: Thật à?

Tôi hỏi cho có lệ. Không phải trong lòng tôi đã có đáp án rồi sao?

Vũ Nguyễn: Ừm.

Ngọc Thanh Trần: Tao biết rồi:3

Vũ Nguyễn: Biết cc.

Nó tưởng tôi không biết gì sao?

Ngọc Thanh Trần: Người trong cuộc không nói.

“Người trong cuộc” – chắc nó nên hiểu là tôi đã biết tất cả rồi nhỉ?

Vũ Nguyễn: Gián điệp tí đê.

Tôi gửi icon đồng ý rồi lặng lẽ thoát khung chat.

Tôi ngồi đần người trước màn hình máy tính một lúc. Thế này có tính là thất tình không nhỉ? Nhưng hình như cũng không phải lần đầu. Từ năm lớp 7, tôi đã biết thằng Vũ là một đứa “đào hoa”. Cung Xử Nữ đều đào hoa cả mà. Con My cũng thế còn gì. Vì vậy, tôi thích nó nên cũng đã chuẩn bị tinh thần để “chấp nhận” cả những đứa nó thích. Thằng Hoàng đã nhiều lần ‘khuyên” tôi: “Mày bỏ nó đi, thích làm đ’ gì loại đấy.” Tôi chỉ lắc đầu cười.

Nếu như tôi thích một đứa, thì chắc chắn sẽ thích nó đến hết cả thời gian học tập cùng nhau. Năm nay đã là năm thứ 4 tôi thích thằng Vũ, không phải trọn vẹn cả năm cấp II của tôi rồi sao? Thằng Hoàng hay kêu tôi “chung thủy”.

Hel Trần: Chưa ngủ hả?

Ngọc Thanh Trần: Chưa.

Lúc đó là 23:37 PM.

Hel Trần: Chịch chịch:v

Thằng điên này lại lên cơn rồi, tôi cười trong đầu.

Ngọc Thanh Trần: Muốn chịch lắm rồi… Đệt, tao đùa đấy:v:v:v

Hel Trần: Với Vũ chứ gì? Tao biết mà.

Ngọc Thanh Trần: Không lẽ với TK (Trung Kiên) của mày?

Hel Trần: Không sao -_- Tao hiểu ai cũng có ham muốn.

Còn ra vẻ am hiểu, đập cho phát bây giờ. Tôi thề thằng Hoàng mà xuất hiện trước mặt tôi bây giờ, đảm bảo sẽ ăn đủ đòn. Còn nữa, thằng Hoàng đọc Yaoi, 18+, hentai đủ kiểu từ năm lớp 7, còn tôi đã đi vào vết xe đổ của nó muộn hơn chút. Vấn đề chúng tôi nói như thế này, cũng chẳng thể gọi là trong sách là nữa rồi. Có mấy ai ở độ tuổi này mà không tò mò mấy thứ đó chứ?

Ngọc Thanh Trần: Hôn là đủ rồi! - Ờ thì tôi cũng có tưởng tượng, nhưng mà chưa đến mức đấy.

Hel Trần: Đã nghiện còn ngại…:v

Mày mới nghiện đấy con, tôi chửi thầm.

Ngọc Thanh Trần: Tao nghĩ là sức chịu đựng của tao tốt hơn mày:v

Hel Trần: Đừng tự dối lòng mình em ạ:3

Ngọc Thanh Trần: Hay nhở, sáng nay tao còn nói thằng Vũ vẫn F.A, vậy mà giờ…

Hel Trần: Xù loli x Ki Béo (chúng tôi hay gọi thằng Việt Anh là Ki Ki)

Một con xù lùn lùn điên điên, một thằng béo béo xàm xàm nham hiểm, không hợp thì là gì?

Ngọc Thanh Trần: Còn dùng cả tiểu đối cơ à?:v

Hel Trần: Ơ tao nói thật, hai đứa nó hợp vcl. Lại còn học chung tiểu học.

Ngọc Thanh Trần: Hai đứa nó hợp theo tính cách.

Hel Trần: Thằng Việt Anh nhìn đ’ hợp với mấy đứa chân dài xinh xinh, nhìn dị vcc. Sau này chắc cho đi làm đồ tể

Tôi cười lăn lộn.

Hel Trần: Tao nghĩ là thằng Trung Kiên vẫn thích con My

Ngọc Thanh Trần: Nói có sách, mách có chứng hộ cái.

Hel Trần: Chỉ là nhìn ra từ hoạt động bình thường của nó thôi. =.= Kiểu lúc nào cũng muốn va chạm với con My.

Thế hả? Con My luôn dính chặt với tôi, sao tôi không thấy nhỉ?

Hel Trần: Xong rồi thỉnh thoảng tìm mấy chỗ thuận tiện nhất để nhìn nó.

Chỗ thuận tiện nhất? WC nữ à? Tôi cười lăn lộn.

Hel Trần: ĐM, nói thẳng ra là mấy hôm nay tao toàn thấy thằng TK nhìn con My. -_-

Tôi ngớ người, sau đó phản ứng lại,

Ngọc Thanh Trần: Đệt, sao mày để ý mấy cái ánh mắt gì đó giỏi thế? Tao cũng định thử quan sát con Xù với thằng Vũ, nhưng vướng víu đ’ chịu được nên thôi. Kệ cmn luôn.

Từ từ, phản ứng này của thằng Hoàng sao mà giống….Haha, có cái để chọc mày rồi.

Ngọc Thanh Trần: Ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ…. Ghen kìa ghen kìa.

Tôi ngồi trước màn hình úp mặt xuống bàn cười. Hoàng ơi là Hoàng, bây giờ mới chịu thành thực. Hahaha!

Hel Trần: *Biểu tượng -_- rõ to* Làm sao? Bố ghen đấy = = = = Làm sao?

Tôi định bụng sẽ cap cái màn hình lại, sau này đem ra trêu nó.

Ngọc Thanh Trần: Anh em bắt tay phát nào. Hôm qua tao cũng thế mà:v

Hel Trần: Cút cmm đi, bố mày làm bài.

Ngọc Thanh Trần: Hahahahahahahahahahahaha.... x16

Tất nhiên là tôi đã dùng Ctrl-V rồi.

Đêm hôm đó, nằm im trong bóng tối, hai tay gối ra sau gáy, tôi suy nghĩ. Người ta hay nói về đêm con người ta thường hay nghĩ ngợi. Đúng thật. Vì đêm rất yên tĩnh. Thất tình đương nhiên là chẳng vui chút nào, nhưng tôi cảm thấy trải qua một hai tiếng chấn động, hiện tại tâm tình của tôi đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa, tôi đơn phương mà, nó thích ai thì cũng chẳng do tôi quyết định hay liên đới. Tôi chẳng trách ai, chỉ cảm thấy Bảo Bình đúng là một cung có cảm xúc đặc biệt. Cảm xúc đó chỉ diễn ra trong phút chốc, rồi sau đó tâm trạng lại trở về bình thường. Sự kích động, phẫn nộ hay gì đó đều chẳng khiến họ phải làm gì khiến bản thân ân hận. Tôi còn mục tiêu ở phía trước, vì vậy đã ý thức được mình không nên quá chú tâm vào thứ tình cảm học trò này. Xem ra mình vẫn còn sáng suốt lắm. Thi vào 10, thi học kỳ, kết quả thi HSG, còn nhiều thứ đợi tôi ở phía trước.

Đêm trôi qua, và tôi đã có một giấc ngủ khá ngon. Ngày mới bắt đầu, tôi cảm thấy đầy sức sống. Hai chữ “thất tình” kia đã tan biến không một dấu vết.