Mễ Nặc ngốc nghếch nhìn tôi: “Tụi mình là Zombie đó đại ca, thính giác tốt hơn người thường.”
Sao mà cứ thấy sai sai vậy nè?
“Em có thấy chủng virus này với tụi mình là tốt hơn không? Em xem, thính giác, khứu giác và khả năng tự phục hồi của tụi mình đều rất tốt. Sự khác biệt giữa những Zombie khác với tụi mình chỉ là chúng đã mất khả năng suy nghĩ.”
Tôi cau mày: “Chủng virus này giống như …”
“Một chủng có lợi.” Giọng nói của Văn Thừa như xuyên thấu, đánh gãy suy nghĩ của tôi.
Anh ấy nhìn tôi: “Trước khi trở thành một zombie, em đã từng đến Ân Tinh Group chưa?”
“Ân Tinh Group là công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm lớn nhất Trung Quốc, chủ yếu sản xuất và phát triển dược phẩm. Chúng tôi tìm thấy virus trong máu của em khác với zombie thông thường. Trong mẫu máu của Mễ Nặc với mấy người bị em cắn cũng có thành phần tương tự như em. Tụi anh gần như có thể xác nhận rằng em có hai loại virus trong cơ thể. ”
“Một là virus zombie, còn lại là gì?”
“Virus Bùa Ngải.”
Cái tên nghe quen quen.
Văn Thừa nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Ngày virus bùng phát, em tới tập đoàn Ân Tinh làm gì?”