Tiếng gầm chói tai, tiếng bước chân dường như muốn giẫm nát cả tòa nhà.
Có vẻ như vua Zombie đã nhập cuộc.
Văn Thừa đã bị chặn bởi một số lượng lớn zombie ngay khi anh đi ra ngoài để thăm dò đường đi.
Anh không khỏi chửi thề một tiếng: “Mẹ nó!”
“Hay em cắn anh nha, anh trở thành zombie thì sẽ tốt hơn.”
Nghe đến đây, mắt anh khẽ rùng mình.
“Kỳ thực anh đã nghĩ đến phương pháp này chưa? Sao anh lại muốn trở thành một Zombie tỉnh táo.”
“Bởi vì đồng đội và người nhà của anh đều bị anh giết chết.”
Giọng anh bình thản: “Anh đã tận mắt chứng kiến cảnh họ cắn giết nhau. Để bảo vệ người dân ở căn cứ, anh đã thiêu chết họ”.
Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi bước tới ôm chầm lấy anh: “Vậy là anh đã bị sang chấn tâm lí rồi đúng không?”
Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh, tôi luôn cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tôi rướn người, hôn lên môi anh.
Tất cả những giọt nước mắt và tiếng đập xung quanh không cản trở được nụ hôn này.
Cả hai chúng tôi đều lơ đãng.
Ngay lúc anh phân tâm, tôi liền cắn vào môi anh.
Đây là điều mà tôi đã muốn làm từ lâu.
Các mạch máu của anh phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chúng bắt đầu nhô ra dưới da, xương của anh cũng bắt đầu biến dạng.
“Nhưng em phải làm điều đó. Nếu lần này nhân loại thất bại, em muốn anh trở thành một Zombie tỉnh táo.”
“Em muốn tình yêu của anh dành cho em là tỉnh táo.”
Đôi mắt của Văn Thừa đỏ lên, tôi nhớ ra bất cứ ai bị tôi cắn sẽ có một khoảng thời gian điên cuồng kéo dài hàng giờ đồng hồ.
Lúc này sát khí của họ là mạnh nhất, sẽ phi thường bất phàm.
Giống như bây giờ, anh ấy đang nhìn tôi một cách man rợ.
Không có người thứ ba trong không gian nhỏ, thế là tôi trở thành mục tiêu chính của anh.
Tôi nuốt nước miếng.
Quả nhiên, anh đã đến đánh tôi, đập đầu tôi vào tường.
Cmn.
Đợi nào loài người chiến thắng, nhất định tôi phải đến Liên đoàn Phụ nữ để kiện anh về tội bạo hành gia đình mới được.
Tôi còn nhớ anh ấy từng đe dọa anh ấy sẽ chém bay đầu tôi.
Đừng nói bây giờ anh nhớ cái đó nha?
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết, một nhóm Zombie đã phá vỡ cánh cửa.
Chúng chuyển hướng sự chú ý của Văn Thừa.
Cảm ơn zombies.
Hai mắt Văn Thừa đỏ hoe, kiểu như kẻ nào dám khiêu khích anh đều sẽ chết.
Những Zombie đến đều choáng váng.
Tôi trượt chân vào tường.
Tiếng hét này đến tiếng hét khác vang lên.
Trái tim tôi run lên.
Cuộc tấn công bừa bãi này quá dã man, quá tàn bạo.
Tôi dùng sức lực lớn nhất trong cuộc đời mình chậy trốn, mặc dù đôi chân của tôi không linh hoạt nhưng may mấy Zombie xung quanh đã chạy ngược chiều tôi, tỏa ra nhiều nơi khác.
Tôi đưa cho Lâm Thanh lọ thuốc đang cầm trên tay: “Mau, mang cái này đi đi.”
Cô ấy bị máu trên đầu tôi làm cho hoảng sợ: “Tiểu Trình, cô không sao chứ?”
Tôi vừa nôn ra máu vừa an ủi cô ấy: “Không sao đâu, chỉ là não sắp bay ra thôi. Giáo sư Lâm, chị mau đi đi, loài người trông cậy vào chị.”
Những dấu hỏi nghi ngờ phát ra từ đám đông: “Đại tá Văn Thừa đâu?”
“Trở thành một Zombie rồi.”
“Hả?”
“Ừ ừ ừ, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát đâu.”
Mọi âm thanh xung quanh tôi đều dừng lại, trở nên cực kì yên tĩnh.
Không phải đó chứ, đừng nói Văn Thừa giết sạch rồi nha.
Có camera giám sát có thể nhìn thấy tầng ba dưới lòng đất.
Tôi miễn cưỡng bò qua tìm bóng dáng Văn Thừa.
Anh ấy vẫn ở tầng trệt.
Hình như đang chiến đấu với một cái gì đó.
Thứ đó dính đầy máu.
Một vài chiếc răng đã bị đánh bay ra.
Yo, thứ này không phải là Vua zombie hay sao! Mấy ngày nay chưa được gặp lại hắn ta rồi.
Vua Zombie cũng không phải người ăn chay, nhưng Văn Thừa đã nhận rất nhiều giải thưởng nên Mễ Nặc và những người xung quanh vẫn đang tranh cãi.
Ôi chao, tôi quên mất, trở thành một Zombie thường sẽ rất tàn bạo, nhưng Zombie cũng giống như con người thời cổ đại vậy, chỉ chọn thủ lĩnh mạnh mẽ.
Xem chán chê nửa tiếng thì cuối cùng Văn Thừa cũng xé nát đầu vua zombie.
Anh đứng trên cao, giơ cao cái đầu của vua Zombie.
Điều này có nghĩa anh là vị vua mới.
Lạnh lùng liếc một cái, đám Mễ Nặc và những người khác đành cam chịu như thể thỏa mãn nhu cầu nhu cầu hư vinh của anh ấy.
Mặc dù những Zombie xung quanh trông có vẻ choáng váng nhưng chúng cũng làm theo.
Vẻ mặt bình tĩnh nhưng tự mãn của Văn Thừa đột nhiên ngưng trệ, ánh mắt chuyển từ uể oải sang hăng hái.
Được rồi, thời kỳ hung hãn đã qua.
Mễ Nặc khó khăn nhìn lấy anh.
Anh ho khan một tiếng, vẻ mặt cứng đờ, hiển nhiên là đang nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.
Tôi cười, nói với họ “Đừng hoảng sợ, chúng ta mau tranh thủ thời gian thôi.”
Ba giờ sáng.
Những đám khói bốc lên từ dưới lòng đất của Ân Tinh Group, trôi theo làn gió nhẹ đến mọi ngóc ngách thành phố.
Những đường gân xanh trên người tôi không còn nổi nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ dưới làn da, tim tôi đập thình thịch, như muốn chứng minh sự sống của mình.
Mắt không còn đỏ, cũng đã hết đói.
Những người đi bộ trên đường ray xe lửa, trong các cửa hàng và trên đường dần lấy lại tinh thần.
Ngày càng có nhiều người tụ tập trên đường phố.
Tất nhiên, có những xác chết cháy đen, những bộ xương, những bức tường nứt nẻ và những thành phố đầy sẹo.
Thành phố vừa khóc vừa cười.
“Một vài ngày trước, các quốc gia đã nhận được nguồn tiếp tế, thuốc thử chống dịch bệnh cho virus Zombie đã được phát triển thành công.”
Giọng nữ hùng hồn trên TV vang lên ngoài đường.
“Các quốc gia đang trong quá trình tái thiết sau thảm họa. Thế giới sẽ dành ra giây ohuts mặc niệm đến những người đồng hương đã khuất vào lúc 10 giờ trong ba ngày tới. Sau thảm họa, hầu hết mọi người đã bị tổn thương tâm lý. Một lần nữa, chúng tôi tích cực kêu gọi tìm bác sĩ tâm lý … ”
Ngoại truyện – Theo lời kể của Văn Thừa
Văn Thừa, người đang được điều trị bởi bác sĩ tâm lý vào lúc này, nói “Tôi ổn hơn rồi đúng không?”
“Ukm, đã hai năm rồi, cuối cùng cũng đã kiểm soát được.” Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng nói.
Văn Thừa sờ sờ mặt của mình, thôi xong, hai năm rồi Trình Điềm Điềm đều chăm lo cảm xúc của mình, cuối cùng đợi đến lúc ổn liền trút giận.
Văn Thừa xoay người đi về nhà, bất đắc dĩ nhìn lên trời.
Anh phải về nhà, làm nhẵn mấy góc bàn mới được.
Giờ chỉ có nước quỳ gối mới sống yên.
Chương trình phát sóng trên đường phố vẫn tiếp tục.
“Cho đến nay không có ca nào được ghi nhận nữa”