Ngắm nghía phòng qua một lượt, trong khi đợi Khang xuống lấy đồ ăn vặt. Bỗng nhiên nó tìm thấy tấm ảnh úp xuống sàn, vì tò mò nên nó liền nhặt lên, thật ngạc nhiên khi thấy người trong ảnh không ai khác chính là mình. Lúc này nhìn vào chiếc tủ thì thấy chiếc dây thừng lộ ra. Sao lại có cái này trong tủ vậy? Không lẽ Khang nó sắm để có lúc nghĩ quẩn à. Ly biết việc tọc mạch chuyện người khác là không đúng, nhưng ý nghĩ đó lại cứ khiến nó lo lắng, thế là mạnh bạo mở mạnh cửa tủ ra. * Lạch cạch * – Cả một kho tàng ảnh vẫn còn bị kẹp trên dây thừng ồ ạt tràn ra.
Khang vừa mở cửa đã thấy nó ngồi bên cạnh đống ảnh. Chết rồi, lộ mất tiêu. Hắn liền đặt đồ xuống bàn rồi chạy lại kế bên giải thích:
– Không như cậu nghĩ đâu. Thật sự là…
– Cậu chụp hình mình khi nào đây? – Ly vẫn chăm chú nhìn các bức ảnh.
– In từ trên facebook với cả lúc đi tình nguyện. – Khang cúi gằm mặt trả lời – Tui không phải là một đứa biến thái đâu. Chỉ là tui rất thích ngắm Ly, mà Ly thì lâu lâu mới chịu đi chơi với tao, nên….
– Mày cuồng tao đến mức này sao? – Nó bật cười khanh khách – Tao thấy hơi bị gượng ép đấy.
– Xin lỗi – Khang không dám ngẩng lên nhìn người trước mặt.
Bỗng nhiên Ly chồm lên người hắn khiến cả hai nằm phịch xuống sàn. Nó nằm trên cười nhìn vẻ gian lắm:
– Ba bốn ngày gặp một lần mà bảo là lâu lâu à?
Khang cười rồi vật cô bạn từ ngồi trên thành nằm dưới:
– Tôi muốn gặp cậu hằng ngày cơ.
Ly không đáp lại, lúc này chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn. Khang cúi nhẹ đầu xuống để chuẩn bị cho cái hôn nồng nhiệt thì * Chát * – Nó tát nhẹ một cái cho tỉnh người, lúc này nhỏ nhíu mày:
– Mới bây lớn mà đồi bại quá.
Khang nghe thế thì liền ngồi thẳng và cách xa bạn. Ly bĩu môi khoanh tay ra vẻ tức giận:
– Bà không nói gì nên tính làm bậy à?
Nói rồi nó đứng dậy lấy khay bánh với trà xuống ngồi kế bên hắn, miệng bất giác hát:
– Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh.
Khang nghe thế thì liền mỉm môi cười. Cứ tưởng nhỏ giận hắn vì làm bậy khi chưa xin phép. Ai ngờ lại nhẹ nhàng bón bánh cho, còn dặn:
– Sau này nhớ thì call video, chứ lén lút thế này còn tởm với cả kinh dị quá.
– Vâng vâng công nương ạ. – Khang vươn người ôm lấy người yêu bé bé của mình.
Lúc này…
truyện full
Cuộc hẹn của hai bên gia đình Hân với ” Đối tác hôn nhân ” Cũng đã được thực hiện. Nhà hàng sang chỉnth, bố mẹ tươm tất, Cô thì phải giữ nét khuôn khổ nữ nhân hiền lành. Lúc này bố mẹ nhà trai xuất hiện trước, chào hỏi xong mà cậu con trai đáng ghét kia vẫn chưa xuất hiện. Phải đến khi chuẩn bị gọi món thì bác trai mới nhận được cuộc gọi, ông ậm ừ vài câu rồi tắt máy. Sau đó quay sang nói:
– Thằng nhỏ nó đến rồi, cảm phiền mọi người đợi lâu quá.
Hân tuy tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra thính giác đã tăng lên gấp 100 lần. Bỗng nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng đôi giày nên trên nền gạch sang, đối tượng đã đến rồi, để xem hắn ta là ai nào.
– Con chào mọi người – Hắn ta cất tiếng.
Hân ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức ngạc nhiên hết sức, mắt mở to, miệng há hốc không tin vào mắt mình nữa:
” Ph….Phong???? ”
Lúc này bố cô vui vẻ nói với con gái:
– Định giới thiệu lần đầu gặp, nào ngờ hai đứa lại là bạn học. Hôm qua chính cậu Phong đưa con về nhà nữa, nên chắc không cần nói thêm.
– Điên hết rồi à? – Hân tức giận thả nĩa với dao xuống bàn, đứng phắt dậy – Thế ra cậu biết mà không nói gì với tôi à?
– Tôi muốn tạo ra bất ngờ cho cậu nên mới không nói cho hai bác là tụi mình quen nhau.
– Thế mà cũng nói được – Hân không kiềm được cảm xúc nên đã khóc trong lần đầu đầy đủ gia đình – Có biết vì chuyện này mà tôi mất ăn mất ngủ không? Tôi đã bị stress đấy tên khốn.
Nói rồi cô đẩy ghế bỏ ra ngoài trước vẻ mặt bất ngờ của hai bên gia đình. Phong thấy thế thì liền chạy theo, để lại không gian nặng nề phía sau cho bốn vị phụ huynh. Cậu nắm lấy tay Hân kéo lại:
– Tôi không có ý như thế đâu. Thật, tôi không biết cậu sẽ phản ứng gắt vậy. Xin lỗi mà.
– Tôi gắt à? – Cô nói lớn – Ai khiến tôi phải gắt??? – Vừa dứt câu cô đã vớ đại một ly nước trên bàn ăn của khách tạt thẳng vào mặt cậu, khiến Phong bất ngờ phải thả tay cô ra, Hân giận dữ nói như nghiến răng:
– Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa. Từ nay về sau đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi.
Nói rồi cô quay lưng đi thẳng, nước mắt đầm đìa vẫy taxi. Phong tuy có hơi không đồng tình vì cách cư xử của cô, nhưng thật sự anh cũng có cái sai, nên đã lập tức chạy đến chiếc xe của mình và rồ máy theo sau. Bỗng nhiên đến ngã tư dừng đèn đỏ, mà taxi đã vượt trước, ấy thế là mất dấu.
12 giờ khuya… Vẫn chưa có tung tích gì cả. Vì chưa đến 24 giờ mất tích nên có lo cũng không biết đằng nào mà lần ra cả. Bố mẹ ở nhà lo lắng, Phong cũng gọi hỏi mấy đứa nhưng tuyệt nhiên không có gì khả thi. Đang đứng ngoài đường bí thế thì có cuộc gọi đến, vừa thấy cái tên ” Kiều Hân” thì tâm can bỗng nhiên nhẹ tễnh:
– Cậu đang ở đâu đấy
” Anh ơi chủ máy say quá rồi ạ, anh đến lấy chị ấy về đi ạ ”
– Cho tôi xin địa chỉ.
” Vâng…. Bla Bla….”