A Lê

Chương 9





Editor: dzitconlonton

Beta lần 1

Buổi chiều, Phùng thị dẫn A Lê đến bờ sông nhỏ phía tây thành, nơi đó có rừng dương liễu tươi tốt. Đã vào cuối tháng hai, cỏ mọc chim bay, nước sông cũng đã tan băng, thỉnh thoảng có một con cá đen há miệng nhảy ra, bắn tung tóe nước lên váy A Lê.

Phùng thị cười nhìn nàng vội vàng cởi váy, nói, "Chờ trời ấm hơn một chút, đến nơi này bắt hai con cá, về nhà hầm ăn. Cá chép trên sông này tươi nhất đấy, thịt mềm tan ngay trong miệng, ăn kèm với củ cải trắng là ngon nhất, lại bồi bổ cho cơ thể."

A Lê ngước mặt nói, "Đậu phụ cũng rất ngon."

Phùng thị càng cười lớn hơn.

Dương liễu vừa mới nảy mầm vào mùa xuân nên cực kỳ mềm mại, phía trên chỉ còn lại chồi non, trên cành cây phủ một lớp da mịn như nhung, nhìn từ xa trông tươi xanh. Đi dưới gốc cây, mũi tràn đầy mùi bùn và lá cỏ, Phùng thị đi phía trước A Lê, trong tay cầm một con dao, dạy nàng cách chặt, "Mũi đao nên nằm ở nơi gần thân cây nhất trên cành cây, cổ tay dừng một chút, bổ ra một khe nhỏ, rồi khảm đao vào, lắc từ bên này sang bên kia, thì khe hở sẽ lớn hơn, lúc này có thể dùng tay kéo, sẽ không tốn nhiều sức đâu."

Sức của A Lê yếu hơn Phùng thị rất nhiều, việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu thật sự làm thì chưa chặt được mấy cành thì đã mệt rồi. Phùng thị biết cơ thể nàng yếu hơn người ngoài, lại nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên chóp mũi nàng, liền khoát tay nói, "Con đừng làm nữa, qua bên kia nghỉ ngơi đi, làm chậm không nói, còn muốn làm đường của nội nữa."

A Lê có chút ngượng ngùng, nắm lấy một cành liễu nói, "Nội, con còn có thể kiên trì thêm một lát nữa."

Phùng thị đẩy bả vai nàng đưa về phía trước, nói, "Nội không cần con đâu, ngoan ngoãn đeo chiếc sọt của con trên đất đến bên kia ngồi đi, chúng ta còn có thể về nhà sớm một chút."

Thấy bà nói vậy, A Lê cũng không bướng bĩnh nữa, ngoan ngoãn ôm sọt trúc trên mặt đất đi sang một bên, mắt nhìn chằm chằm vào hướng của Phùng thị, nhìn thấy nếu cành liễu đã gom được một lượng lớn thì vui vẻ chạy đi nhặt lên, xếp ngay ngắn vào sọt.

Nơi A Lê đang ngồi là một cây đa trăm tuổi, rễ cây uốn lượn trên mặt đất, mặc dù chỉ mới nảy mầm non, nhưng ngửa đầu nhìn cành cây rậm rạp, cũng có thể ngăn cách ánh nắng mặt trời.

Nàng ngồi ngay ngắn, vốn vẫn tràn đầy khí thế, nhưng làn gió thổi nhè nhẹ thật sự khiến người ta buồn ngủ, không lâu sau liền dựa vào phía sau chợp mắt, không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại Phùng thị đã làm xong công việc, đang ôm một bụi cành cây đi về phía nàng. A Lê "A" một tiếng, biết mình tham ngủ nên bỏ lỡ công việc, đỡ người ngồi dậy, vừa mới đứng lên, lại nghe "Bùm", có thứ gì đó từ trong ngực nàng rơi xuống đất.

A Lê cúi đầu, thấy có một con thỏ lông vàng to bằng bàn tay đang nằm ở đó, đôi mắt màu nâu trà hé mở, không sợ trời không sợ đất lười biếng nhìn nàng.

A Lê bừng tỉnh cảm thấy con thỏ này trông rất giống Tiết Duyên hết sức.

Phùng thị đi tới vài bước, nhìn con dưới lòng bàn chân A Lê hô một tiếng, nói, "Nó từ đâu tới thế?"

A Lê lắc đầu, ôm cục bông kia lên, "Con cũng không biết nữa, có lẽ thừa dịp con ngủ nên lén chạy vào trong ngực con ấy ạ."

Phùng thị cũng đưa tay xoa xoa đầu nó, nói, "Âu cũng duyên phận, con là đứa con gái duy nhất trong nhà, ở cùng nội cũng rất cô đơn, nên cứ giữ lại nuôi đi. Đang sang xuân rồi đấy, trong ruộng có rất nhiều rau mùi mà chúng ta cũng không kén miệng ăn."

A Lê mừng rỡ gật đầu, nói, "Cám ơn nội."

Phùng thị hỏi, "Vậy con tính đặt tên gì cho nó?"

A Lê do dự một lúc lâu, cuối cùng cẩn thận hỏi, "Gọi A Hoàng có được không ạ?"

Phùng thị nở nụ cười, "Tên này giống như là đặt cho chó thế, nhưng không sao, cứ gọi là A Hoàng đi, cũng dễ nhớ."

A Lê càng vui mừng hơn, nàng đặt A Hoàng trên mặt đất, rồi xếp cành liễu vào trong sọt nhỏ, nhẹ nhàng cõng trên lưng, còn A Hoàng thì bình yên, lại béo ú, cũng không sợ nó sổng, thậm chí chạy chưa đến nửa bước. Phùng thị chậc chậc nói, "Con này là loại thỏ gì, nội chưa từng thấy qua một con thỏ như vậy."

A Lê ôm A Hoàng vào trong khuỷu tay, thỉnh thoảng véo tai và mông, dọc đường đều cong môi.



Lúc Tiết Duyên về nhà, A Lê đang ngồi canh lửa bên bếp lửa, trong tay cầm một cái giỏ cũ bị rách, thêm vài chiếc lá tranh vào trong làm tổ cho A Hoàng.

Thỏ lười cùng một đám gà vịt nằm cùng nhau, ở chung rất hòa thuận, nó còn nhỏ, Phùng thị nói cũng vừa tròn một tháng tuổi, trong sân có một con gà trống lông đen mao đỏ, cơ thể phì nhiêu cường tráng chừng một thước rưỡi, hai người nằm sấp cùng một chỗ, trông A Hoàng còn không to bằng mông người ta.

Tiết Duyên khoanh chân đứng bên cạnh nhìn hơn nửa ngày, còn tưởng rằng gà trống kia đã đẻ một quả trứng lông dài.

A Lê nhận thấy động tĩnh bên ngoài, nghiêng người gọi một câu, "Sao không vào, đứng ở đó làm gì? Nhanh rửa tay rồi vào ăn."

Tiết Duyên nhíu mày lại, nhìn cái giỏ mềm mại trong tay nàng, hỏi, "Cái gì vậy?"

"Tổ." A Lê nói, "Khi chàng mới vào cửa, chàng không thấy một con thỏ sao?"

"Thỏ?" Tiết Duyên lặp lại một lần nữa, sau đó xoay người lại nhìn, chàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cầm gậy lửa chọt gà trống kia một cái, A Hoàng lúc này mới lộ diện. Chàng lật gậy lại chọc vào mông A Hoàng, ngược lại thích thú, quay đầu lại nhìn A Lê, hỏi, "Ngươi muốn nuôi con này sao?"

A Lê đang đứng dựa vào cửa phòng bếp, nói, "Không được sao?"

"Được." Tiết Duyên nhướng mày, "Con thỏ này nhìn rất ngon, nếu lớn lên một chút, sẽ rất ngon đấy."

A Lê giật mình trong chớp mắt, hỏi, "Cái gì ngon?"

Tiết Duyên nói, "Thịt đó, nếu không thì có thể là cái gì nữa."

Chàng nói với vẻ tự nhiên, xách gậy về phòng bếp, rồi nhấc nắp nồi lên xem bí đỏ đang nấu bên trong, lúc đậy nắp lại mới nhìn thấy bộ dạng A Lê muốn nói lại thôi. Sắc mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, hồi lâu mới nghẹn ra một câu, "Không thể ăn được."

"Tại sao?" Vẻ mặt Tiết Duyên nghiêm túc nói, "Có thể ăn được mà, có lẽ ngươi chưa từng ăn thôi, thịt thỏ vừa nạc vừa mềm, còn có tác dụng bồi bổ cơ thể nữa. Làm thịt kho tàu hoặc đem đi nướng là ngon nhất, hấp cũng không phải là không thể, nhưng nếu nguyên liệu không đúng thì sẽ có mùi tanh."

A Lê không biết nên nói gì với chàng cho phải, nàng sợ nếu nói với Tiết Duyên "Ta muốn nuôi con thỏ này để chơi với ta", Tiết Duyên sẽ lập tức đáp một câu, "Hay là đêm nay chúng ta ăn nó đi, thỏ đầy tháng là mềm nhất."

Tâm trạng của Tiết Duyên hôm nay trông không tệ, sau khi rửa tay ngồi trên ghế bên cạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, còn nói nói chuyện phiếm với A Lê. Chàng nói, "Ngươi không ăn cái này, có phải là do nghe mấy tin đồn không? Nghe nói ăn thịt thỏ, sau này môi sẽ bị nứt nẻ."

Ngón tay của A Lê nắm chặt làn váy, không nói gì.

Tiết Duyên nói, "Tất cả chỉ là những lời nói nhảm thôi, không có thật đâu, ta từ nhỏ đã ăn mấy chục con rồi, bây giờ thì không được ăn rồi."

A Lê cuối cùng không nhịn được, nói một câu, "Ta không thể nuôi sao?"

Tiết Duyên đang bận bóc đậu phộng nhét vào miệng, nghe lời này của nàng, tay run lên nhét vỏ vào miệng, cạch một tiếng nhai nát.

"Nuôi?"

Trong ấn tượng của Tiết Duyên, gà mái dùng để đẻ trứng, gà trống dùng để ấp trứng, còn lợn dê trâu và thỏ đều dùng để ăn. Vì để thay đổi quan niệm này của chàng, Phùng thị đã lẩm bẩm thật lâu với chàng, cuối cùng miễn cưỡng để Tiết Duyên buông tay.

Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng nhìn A Hoàng, A Lê chỉ cảm thấy ghê rợn.

Vào thời điểm này trong năm, buổi tối vẫn còn hơi lạnh, A Hoàng mới to bằng một bàn tay, khó tránh khỏi sẽ bị đông lạnh ở bên ngoài, nên A Lê đã chuyển cái ổ vào trong phòng, đặt ở góc chân giường đất, sau đó bẻ mấy cây rau diếp dại[1] đã hái khi thuận đường về nhà vào trong giỏ. Tiết Duyên ngồi xếp bằng ở một bên, nhìn dáng vẻ nàng thật cẩn thận hầu hạ nó, bĩu môi nói, "Ngươi quan tâm nó thế, như đang nuôi đứa trẻ vậy."

A Lê thấp giọng nói, "Cũng không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao."

Tiết Duyên nghẹn một tiếng, hất tóc xua tay nói, "Tùy ngươi."

A Lê không nói nhiều lời với chàng nữa, lại sờ sờ bụng mềm mại của A Hoàng, sau khi xoa đủ rồi mới đi xuống thổi đèn.

Ban đêm yên tĩnh, ngay cả khi xoay người, thậm chí âm thanh của mảnh vải cọ vào mặt chăn bông khi xoay người cũng đặc biệt rõ ràng. A Lê mở mắt nhìn mái nhà, nàng buồn ngủ, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo một cách lạ thường, làm gì cũng không ngủ được, giày vò thật lâu, cuối cùng nghiêng người về phía Tiết Duyên, nhẹ giọng hỏi một câu, "Ngủ chưa?"

Cánh tay Tiết Duyên đặt trên trán, hơn nửa ngày mới trả lời, "Ngủ rồi."

A Lê bật cười.

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng, cùng với mùi hương ngọt ngào như có như không trên người, từng dòng như nước chảy tràn vào lòng Tiết Duyên, khiến tâm trí chàng không yên. Chàng cũng không ngủ được nữa, dứt khoát chống người ngồi dậy, oán hận rống một câu, "Nguyễn Lê Sơ. "

Rất lâu rồi không có ai gọi tên nàng như vậy, A Lê giật mình một lúc mới lấy lại tinh thần, cúi đầu đáp một tiếng, "Ừm."

Tiết Duyên nói, "Nếu ngươi không ngủ, thì cứ ôm con thỏ ngu xuẩn kia mà đi ra ngoài đi!"

A Lê liền im lặng. Nhưng một lúc sau, thấy chàng không có phản ứng gì khác, không nhịn được lại bắt đầu nói, "Hôm nay ta với nội đi rừng liễu Hà Tây, chặt rất nhiều cành liễu, để về nhà làm mấy cái giỏ liễu cực kỳ xinh đẹp. Ta tính là qua mấy ngày nữa có thể tích góp đủ hai mươi cái, khi đó cũng đã đến ngày 3 tháng 3 rồi, trong huyện có một phiên chợ náo nhiệt, chúng ta sẽ đến đó bán."

Tiết Duyên ừ một tiếng bằng giọng mũi, cũng không biết có phải là đáp lại cho vấn đề này hay không. A Lê không bận tâm về chuyện đó, nàng cảm thấy ánh mắt hơi xót, nâng tay xoa xoa, nhớ tới cái gì, lại gọi một câu, "Tiết Duyên?"

Bên kia không trả lời, nhưng hơi thở hỗn loạn, A Lê biết hắn vẫn còn tỉnh.

"Nơi nào của Lũng huyện náo nhiệt nhất, nhiều người nhất, chàng có biết không?"

Tiết Duyên phiền não xoay người, thô lỗ nói, "Đầu phố chợ đèn." Chàng vắt một chân, lại nói, "Nếu ngươi có việc gì muốn nói, có thể nói cho xong một lần được không, đừng dong dài nữa, ngươi không ngủ được nhưng ta cần phải ngủ."

A Lê "Ồ" một tiếng, nói, "Đầu phố chợ đèn, chàng có thường xuyên đến đó không?"

"Nói nhảm." Tiết Duyên nhíu mày kéo chăn ra, nằm phơi hơn nửa người ra bên ngoài, nói, "Nếu không sao ta biết nơi đó náo nhiệt."

A Lê hỏi, "Là đi cùng với những người Hầu Tài Lương sao?"

Hô hấp bên kia chậm lại trong chốc lát, hồi lâu không trả lời, sau đó cuối cùng truyền đến tiếng gầm nhẹ, "Ngủ!"

A Lê biết vừa rồi nàng đã nói sai khiến Tiết Duyên không vui. Nàng kéo chăn xuống cằm, nhắm mắt lại và không nói gì nữa.

Nàng vốn không phải là người nhiều lời, nhưng đêm nay lại không thể không kéo Tiết Duyên nói chuyện này chuyện kia, A Lê cảm thấy đây có lẽ là do chiếc vòng tay mà Phùng thị tặng cho nàng, có vòng tay đó, nàng liền theo bản năng cảm giác rằng mình hợp là người thân của Tiết Duyên, cũng có lẽ là vì câu nói đó của Phùng thị "Ít nhất phu thê sẽ làm bạn đến già", làm cho nàng có chút chờ mong mối quan hệ giữa nàng và Tiết Duyên. A Lê đã quen với khổ đau rồi, cho nên khi đối mặt với những thứ ấm áp này, luôn không nhịn được mà lấy nhiều một chút, lại tiếp nhận nhiều một chút, gần gũi với Tiết Duyên nhiều một chút, thân mật hơn một chút.

Nhưng nàng cũng biết, trong lòng Tiết Duyên, có lẽ nàng chả là cái gì.

Đêm nay, nàng mơ thấy đứa em trai ở Dương Châu xa xôi.



Ngày ba tháng ba, thời tiết vô cùng nắng đẹp, Phùng thị lấy từ dưới đáy hòm ra hai chiếc mũ rơm lớn, đội cho mình một cái, cho A Lê một cái. A Lê nghĩ đến lời Tiết Duyên đã nói đêm đó, đến đó sớm với Phùng thị, tìm một vị trí gần cây đa ở đầu đường, bày sạp hàng.

Phố chợ đèn quả thật rất phồn vinh, chợ hôm nay nhộn nhịp người đi đường, phần lớn là khách đến mua hạt giống, cuốc đất, cũng có rất nhiều phụ nữ dẫn con mình đến mua diều. A Lê mang theo một bao hạt bí ngô, vừa bán vừa ăn với Phùng thị, cũng không cảm thấy nhàm chán, nếu có khách đến, nàng sẽ chia một ít, tươi cười đáp lễ.

Không biết có phải vì hạt bí ngô xào quá thơm mà những chiếc giỏ được bán nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, vừa qua buổi trưa chỉ còn lại hai ba cái. Phùng thị đếm những đồng bạc trên tay, có khoảng năm mươi mấy đồng, khóe mắt bà bật cười, kéo tay A Lê đặt vào lòng bàn tay mình, đưa mười lăm đồng cho nàng, nói, "Đi mua một ít gạo và mì đi, trong nhà còn dư một ít táo khô, chúng ta về nhà làm bánh táo ăn, cũng cho thỏa cơn thèm."

A Lê lau mồ hôi trên chóp mũi, hỏi, "Mua bao nhiêu ạ?"

Phùng thị nói, "Mì thì một cân ba đồng, mua hai cân là đủ rồi, còn lại con cứ giữ lại mà dùng, dù sao thiếu nữ cũng phải mua chút đồ lặt vặt mà, sau này mỗi lần kiếm được chút tiền, nội sẽ cho con một ít, con tích góp lại, thích cái gì thì cứ mua, không cần thông báo cho nội đâu."

A Lê thụ sủng nhược kinh cầm những đồng tiền vẫn còn hơi ấm, cười nói, "Cám ơn nội."

Cửa hàng lương thực nằm ở góc ngõ bên cạnh, cách nơi này không xa, nhưng tình cờ bị một cửa hàng chặn lại, không thể nhìn thấy. A Lê không muốn để Phùng thị chờ quá lâu nên xoa xoa mặt sợi mì một ít, chọn xong liền cầm túi vải bắt đầu cân. Trong phòng râm mát, khách cũng ít, chỉ có hai ba tiểu nhị ngồi dựa vào nhau trêu chọc đùa giỡn nên coi như là thanh tịnh.

Động tác của A Lê rất nhanh, đang múc cái muôi cuối cùng, phía sau chợt bước tới một nam tử lòe loẹt, gọi một câu, "Ê, tiểu nương tử?"

——————–

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Không sao đâu, đi ngang qua thôi mà, về nhà ngay thôi, đừng sợ,



A Hoàng đến làm bạn với A Lê, đó sẽ là niềm an ủi khi nàng không thể nghe thấy ~

Hình như được đặt theo tên của con mèo trong Phù Dung, nhưng tôi không thể nghĩ ra cái tên nào khác hết...

[1] Rau diếp dại: Rau diếp dại còn được gọi là cây bồ công anh. Cây mọc hoang, dễ trồng từ tháng hai đến cuối tháng sáu. Sang thu, cây bắt đầu ra hoa, sau đó chết, sang năm lại nở hạt mới. Diếp dại tính vị hơi đắng, mát, thanh nhiệt, giải độc, chuyên chữa các chứng mụn nhọt, ngứa lở, viêm cơ, ung nhọt.