Lùi ra sau 2, 3 bước nhỏ, Hồ quản gia chậm rãi đẩy đống nước bọt trong miệng xuống cổ họng, mặt mũi bà ta tái mép đi như thể vừa được "diện kiến dung nhan" tử thần.
-Sao hả? Bà đã làm gì rồi?_Ko để có kẻ kia tạo được khoảng cách an toàn với mình, Hàn thiếu gia đặt chân tiến đến gần bà ta, nheo mắt tra hỏi.
-Gia Phong, cậu đừng nổi quạ lên thế, có gì chúng ta từ từ nói_Lẽo đẽo theo sau hình hài cao lớn đang bừng bừng giận, tiểu thư họ Lâm giật mình ko kém kẻ bị tra khảo tội nghiệp kia, tay vô thức ôm trọn bàn tay đang thu gọn thành đấm đến nỗi gân xanh nổi lên của Hàn thiếu gia, đôi mắt đên sâu đảo quả đảo lại liên tục quan sát với nét lo lằng.
-Bà điếc hả? Hay bà đã giết chết cô ấy như lần trước_Từ từ dồn Hồ quản gia vào vách tường phía sau, Hàn thiếu gia nhằm phần tường kề sát thái dương của bà ta, sẵn mãnh lực đã tụ trên nắm tay mình đấm mạnh, khuôn mặt lịch lãm vương nét vô lo, thờ ơ là vậy nhưng dưới lớp da hoàn hảo ấy lại chất chứa sự phẫn nộ ngút ngàng. Đấy chính là nghệ thuật diễn xuất đỉnh cao của giới thượng lưu tồn tại ở thời đại huy hoàng nhất của công nghệ-những nắm 60 của thế kỉ XXI.
-Tôi...tôi..._Trượt người theo đường thẳng tắp của vách tường, Hồ quản gia ngồi bệt xuống mặt đá lạnh băng, ánh mắt thất thần lạc lõng như đứa bé 3 tuổi lạc mẹ giữa rừng người. Thì ra, vị chủ nhân đáng kính của bà đã biết hết tất cả và vì 1 lí do nào đó hay đơn giản là ko có, ngài ấy đã im lặng từ lúc ấy cho đến bây giờ, một sự im lặng thương hại cho 1 cuộc đời héo tàn sắp đến hồi kết. Nhưng sao, bà chẳng thấy hạnh phúc với sự ưu ái tàn nhẫn ấy chút nào và giờ thì cùng với sự tổn thương khi bị người khác tội nghiệp thay ình, nỗi sợ hãi cũng đang bóp chết lí trí của bà.
-Đủ rồi, Gia Phong!_Rùng mình kĩnh hãi khi được nghe tận tai, thấy tận mắt kết cục thê thảm của kẽ đã giúp mình giết hụt tình địch, Ngọc Thanh ko thể tưởng tượng nổi con người trước giờ chỉ dùng trí óc đễ bóp chết đối thủ cũng có ngày lồng sự giận dữ vào trong lời nói và hành động, tay cô ta ko ngừng run rẩy, vô thức bấu chặt vào làn da lạnh cứng kia.
Đau, nhưng chỉ tựa vết cắn ko lực của con kiến lửa thấp bé nhẹ cân, Hàn thiếu gia nhận ra trong căn phòng của anh ngoài người đàn bà đang qụy lụy dưới chân còn có 1 kẻ khác phiền phức ko kém. Anh đưa đôi mắt vô cảm có thể khiến bất cứ con mồi nào nằm trong tầm ảnh hưởng của nó phải nghẹt thở chiếu tướng lên khuôn mặt phờ phạc với 2 con ngươi căng tròn sững sờ của cô ta, ra lệnh bắng tông giọng cũ, ko mỉa mai, đá đểu mà là mạnh mẽ, ngang tàn.
Buông lỏng những ngón tay run rẩy, Ngọc Thanh đau đớn chăm chăm vào cổ tay đã bị bóp chặt 1 cách bạo ngược từ bao giờ, chỉ dám để những tiếng rên rỉ trong cổ họng bởi vì cô nhận ra rằng, dù cô có kêu lên thảm thiết, có nhạt nhòa nước mắt thì anh vẫn sẽ ko chịu tha cho cô, anh đâu còn là anh nữa đâu. Con qủy chìm sâu trong giấc ngủ suốt 18 năm ròng rã đã tỉnh dậy, và nó đã hóa thân thàng 1 phần ko thể thiếu của anh kể từ bây giờ.
Song song với cơn thịnh nộ ko hề vơi của người thừa kế Hàn Gia, người vợ của anh chàng-kẻ hầu như luôn là nguyên nhân của mọi rắc rối lại càng thêm hoan hỉ, miệng nở nụ cười vui sướng như ăn mày chộp được vàng khi đọc được dòng tin nhắn trong chiếc điện thoại yêu dấu mà cô đã phải bỏ công lật tung, đào bới cả phòng mình lên tìm kiếm nãy giờ.
"Theo lời nhờ vả của cậu, mình đã tìm hiểu kĩ về dòng họ Kuroyuki rồi, nhận được tin thì gọi cho tớ nhé-Avril Kingston"
-Linh cảm của mình quả ko sai tí nào, thiên tài có khác, haiz_Tự giễu mình một cái để xua tan đi cái mệt đang nhen nhói, Hiểu Nghi gọi lại cho số đã gọi mình mấy cuộc nhỡ, thi thoảng đưa ánh mắt dao dác dè chừng ở phía cửa ra vào, lòng ko muốn để bất cứ ai tìm ra hành tung hay nghe lén cuộc nói chuyện của mình.
-Hiểu Nghi đấy à?_Giọng nói bên kia thật vang vọng như qủa bóng vô tình nện vào tai Hiểu Nghi với công suất lớn khiến cô nàng giật mình, lòng ham muốn muốn xúi giục cậu bạn đi thi The Voice_Sao cậu thoát được khỏi vòng tay âu yếm của Hàn đại thiếu gia nhanh vậy?
-Ko giỡn đâu nha!_Đoán biết mình bị người kia ko nể tình nghĩa đá đểu dù thái độ rất sảng khoái, Hiểu Nghi nghiêm nghị đi nhanh vào vấn đề chính_Cậu bảo tìm được tư liệu mình cần rồi hả?
-Ko được!_Ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu.
-Hả?_Há hốc mồm, Hiểu Nghi ngớ người, đầu như những thước phim quay chậm tua lại dòng tin nhắn hồi nãy_Cậu bảo tìm được rồi mà!
-Đúng là thế nhưng ko có thông tin gì nói đến cái tên Shiori Kuroyuki như cậu nói cả.
-Ko...ko có ư?_Hiểu Nghi ngồi bệt xuống đất, giọng nói dần lạc tông với đôi mắt đã nhạt màu.
-Cậu đừng suy sụp nhanh như thế, dòng họ Kuroyuki là dòng họ tiếng tăm lẫy lừng trong giới yakuya Nhật nên theo suy luận của tớ, để tránh gây nguy hiểm cho con cháu mình trước khi bước sang tuổi trưởng thành, bọn họ thường lảng tránh việc công khai tên tuổi chúng với giới truyền thông. Cậu mới 17 nên rất có thể rơi vào trường hợp đó_Avril an ủi nhưng cũng ko hẳn, bởi sự thật vốn vậy.
-Thế ư?_Vẫn chẳng thể câu kéo được sự hứng khởi như ban đầu, Hiểu Nghi lẩm bẩm trách móc_Uổng công mình bày mưu tính kế mãi mới trốn được, cuối cùng lại bỏ công cóc.
-Nhưng thay vì thế, tớ đã tìm hiểu sơ yếu lí lịch của Hà Hiểu Nghi, cô ấy rất nổi tiếng nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ_Tự tin với những gì mình tìm được, Avril cười ngụ ý.
-Vậy cậu nói đi_Hiểu Nghi có vẻ như đã lấy lại kha khá tinh thần, nóng lòng thúc giục.
-Ukm, chúng ta gặp nhau đi, thế mới dễ trao đổi hơn qua điện thoại.
-Nhưng sao gặp đây? Giờ mình chẳng thể đặt chân ra khỏi sân huống hồ là ra ngoài gặp cậu_Hiểu Nghi cắn móng tay, nửa muốn nghe toàn bộ lí lịch của cô gái cô đang mang tên nửa lại ko muốn cậu bạn dễ thương vì mình mà chịu
khổ_Hơn nữa cậu chẳng thể đến đây được đâu, cậu thừa biết đặt chân vào Hàn gia mà ko được cho phép thì khó toàn thây trở về mà.
-Cũng đúng_Đắn đo suy nghĩ một hồi, Avril xị mặt, cơ hồ bộ óc thông minh của cậu đã mất đi khá nhiều chất xám sau những lần đối chọi với kẻ thù rồi.
-Trèo tường lẻn vào? Dáng cậu nhỏ nên camera khó phát hiện lắm_Hiểu Nghi tận tình góp ý.
-Cậu nghĩ người thừa kế dòng họ Kingston được sinh ra để làm việc mất mặt đó hả? Lỡ người khác nhìn thấy, quay lén rồi tung lên mạng thì sao, Avril Kingston thành Avril Kinh tởm cho coi.
-A! Bể bơi nhà tớ thông với sông X (tg cũng ko rõ nha) cậu lặn từ đó tới.
-Được đấy, nổi lên bể bơi nhà cậu là 1 Avril ko hồn nhở?_Nắm chặt chiếc gối giữa bụng mình, Avril thề nếu có cô bạn mình ở đấy cậu sẽ dạy bảo 1 trận nên thân.
-Vậy phải làm sao?_Hiểu Nghi vò đầu lực bất tòng tâm.
-Haiz..._Thở dài thiểu não, Avril gần như bó tay cột chân thì chợt, bóng dáng uể oải của thiếu gia Trần Bạch từ phòng làm việc tiến tới đập vào mắt cậu, kích thích bộ não lười suy nghĩ hoạt động mạnh, 1 trò qủy đã ra đời mang nhãn hiệu "Made by Avril Kingston"_Nè, giờ cậu tiếp tục câu giờ và chờ tớ tới nhé, Avril kiệt xuất này đã có cách để bước vào Hàn gia đường đường chính chính rồi.
Dứt lời, Avril mỉm cười đểu giả, mắt chớp chớp đầy gian tà nhìn thiếu gia Trần Bạch đang "khoan thai" trong chiếc áo sơ mi luộm thuộm với chiếc quần bò mài rách tiến tới, cái miệng siêu dẻo tỉ lệ nghịch với sự chua chát, mỉa mai lại có cơ hội phát huy tiềm nắng:-Chấn Vũ,
cậu xong rồi đấy à?
Đương lúc đang uống ngụm nước cho đỡ khát thì câu nói ngọt ngào chết ruồi của Avril nhổ sạch lông tai của Chấn Vũ, mở đường máu xông vào bộ não cậu, khiến anh chàng đứng hình ngay trong 10 giây rồi mới phụt ra toàn bộ nước cùng clo trong miệng, thẳng hướng kẻ đối diện mà nả.
-Khiếp!_Áp dụng bọ ngựa quyền học lỏm từ 1 tên giang hồ trong chuyến công tác dài ngày của mình, Avril nhẹ nhàng thoát khỏi chỗ hiểm, nheo mắt đánh giá chỗ ám khí văng tung toé trên sôfa_Cậu là nỗi sỉ nhục của giới thượng lưu.
-Ko muốn lịch sử tái diễn thì từ nay đừng có áp dụng mấy chiêu lừa tiền con nít đó với tôi_Ngả người xuống ghế, Chấn Vũ thuận tay mở ti vi dù
đôi mi đã khép hờ.
-Này! Anh từng bảo muốn tôi làm bạn và hiểu thêm về sở thích của anh, đúng chứ?_Nhún vai ý "thích thì chiều", Avril trước tiên phải xoa chỗ mình sẽ tấn công của nạn nhân đã rồi thiên thời địa lợi nhân hòa mới oánh nó.
-Thế thì sao? Muốn quá trình hiểu tôi diễn ra nhanh hơn hả?_Nhếch môi cười đểu, Chấn Vũ như tìm thấy được nơi xả street thông qua việc bỡn cợt kẻ trước mặt.
-Ồ ko, thế chẳng vui, hay là..._Lân la đến đứng sau thành ghế nơi Chấn Vũ đang nằm, Avril liếc mắt đòi tiền_...cậu đưa tôi đến Hàn gia nhé, dù sao tôi cũng là bạn của cậu, thế nên Hàn Gia Phong cũng coi như là bạn tôi, bạn bè thì phải thăm hỏi nhau mới đúng chứ.
-Cậu làm như thể chưa gặp cậu ta lần nào ấy nhỉ?_Cười nhạt ngao ngán, Chấn Vũ bất lực công nhận tài dẻo miệng hạng A của người đang bâu lấy thành ghế mình, có chút mừng thầm. Bởi lẽ, nếu ko phải anh nắm được thót của cậu ta thì có lẽ giờ anh cũng trở thành con cá nude trên thớt như Hàn đại thiếu gia kia cho cậu "khám nghiệm tử thi" rồi_Muốn gây thêm chuyện gì nữa hả?
-Chài, có đánh nhau mới hiểu nhau chớ, trước giờ tôi chỉ là người ngoài, thấy sự bất bình nên mới ra tay, chứ có khi nào tôi chính thức gặp mặt cậu ta đâu. Thôi thì hôm nay cậu đưa tôi đi nhé, ok?_Hào hứng giải thích nỗi oan khuất tựa đông hải của mình, Avril làm nũng, đôi mắt tinh ranh soi xét từng biểu hiện của
Chấn Vũ.
-Thôi đi nhóc, ở nhà!_Thẳng thừng, nhất quyết dù lòng đã xiêu 1 tẹo, Chấn Vũ quay lưng, ngủ cho đỡ nhức óc.
-Keo thế ko biết, thế mà tôi còn có ý đến đó để xem xem thông tinh Hiểu Nghi đội mồ sống dậy là thật hay giả nữa chứ_Avril vừa tiếc rẻ vừa nói bâng quơ.
Chấn Vũ...mắt đã mở...
-Nghe nói Lâm Ngọc Thanh cũng ở đó, chắc cô ta sốc lắm đây. Giờ thì loạn hết rồi_Câu này, Avril 100% cố tình thêm thắt để câu chuyện của mình thêm kịch tính và thu hút người nghe.
-Nói bậy tôi xử cậu đó_Bật dậy như con lật đật, Chấn Vũ đưa ngón trỏ cảnh cáo rồi vội vàng túm áo khoác rời khỏi phòng khách, miệng sai gia nhân đi gọi xe.
-Chờ với!_Nắm tay thành đấm "yeah" một cái ăn mừng, Avril lon ton chạy theo sau Chấn Vũ.
"Hiểu Nghi, bên tớ đã trót lọt rồi, mong cậu chưa bị túm"