Đi khoảng chừng nửa tháng, Phù Uyên cùng Sở Tranh chính thức bước chân vào thành Cửu Nguyệt trong một buổi chiều ảm đạm mưa tuyết.
Cánh cổng mở lớn dưới tường thành cao vời vợi, người canh gác có tới vài chục. Thông hành cực kì nghiêm ngặt, có đôi khi hà khắc đến mức khiến người ta muốn nghẹt thở. Vì đã có thẻ thông hành đặc biệt từ thành chủ, hai sư đồ Phù Uyên dễ dàng tiến vào thành.
Trái ngược với thế giới lạnh ngắt và nghiêm ngặt bên ngoài cổng, thế giới bên trong thành khiến Phù Uyên choáng ngợp trong một chốc lát. Đứng dưới thấp, thấy những cửa hàng san sát, đường cái tấp nập người, tiếng cười nói, tiếng nhạc… Đủ thứ âm thanh của sự sống hòa lại, thế nhưng lại không khiến người ta thấy ồn, ngược lại cảm nhận được hương vị cuộc sống. Ngẩng đầu, thấy xa xa đâu đó, giữa trung tâm thành, là một tòa tháp cao ngất, sừng sững tưởng như nấc thang lên thiên giới.
“Tuyệt quá! Sư tôn, ta thích nơi này!”
“Ừm.” Sở Tranh cười khẽ, đoạn quay qua nhìn Phù Uyên. “Vậy mai ta sẽ mua một ngôi nhà ở đây, chúng ta sẽ ở lại, tới khi nào Uyên nhi chán thì thôi.”
Phù Uyên cười khúc khích, hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ chán?”
Sở Tranh bèn nhẹ nhàng đáp: “Nhiều người, bao giờ cũng có một chốn thuộc về. Dù cho hiện thời họ có đang ngụ tại chốn thần tiên đi chăng nữa, vẫn sẽ có một ngày buồn chán mà muốn trở về chốn cũ thôi. Trừ phi nơi ấy, đã trở thành quê hương.”
Phù Uyên bèn nắm tay hắn, không nói gì nữa.
Hai người hòa vào dòng người tấp nập. Thi thoảng họ ghé lại vài cửa hiệu y phục, hay những tiệm ăn đầy hương vị khói lửa nhân gian. Cứ thế, đến tối, họ tới được cổng chính phủ thành chủ - Tô phủ.
Người canh cổng là một tu sĩ tu vi Kim đan, thấy thẻ thông hành đặc biệt liền vội vàng cho người đi báo tin, lại cho người dẫn đường hai người Phù Uyên tiến vào.
Người dẫn đường là một nữ hầu, dường như ả chẳng hề quan tâm người tới là ai, không liếc nhìn hai người họ lấy một lần, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước.
“Chúa thượng ưa thích yên tĩnh, đừng bước đi nặng nề và lớn tiếng trong địa phận của ngài! Ôi! Chúa thượng của ta, cao quý và nguy hiểm, lạnh lùng và uy nghiêm, không một người nào trên thế gian này sánh được với ngài, không một ai…”
Rồi ả nói một tràng dài đủ thứ ca tụng. Như một kẻ cuồng tín, và tín ngưỡng của ả là thành chủ.
“Kì lạ.” Sở Tranh nhận xét qua một lời nói nhỏ, chỉ đủ để hắn và Phù Uyên nghe được.
“Cũng hay đấy chứ?” Phù Uyên cong khóe môi đáp lại. “Với chủ nhân có sự tôn sùng tuyệt đối, thật khó gặp.”
Tô phủ tối đen như mực, chỉ trừ hành lang họ đang đi là có những hàng đèn lồng cam đỏ mờ mờ sáng. Chẳng thể thấy rõ cảnh tượng chung quanh, dù cho có là ánh nhìn tinh tường của tiên tu cũng không thể. Bầu không khí yên tĩnh như một cánh đồng hoang, có lẽ có kết giới nào đó đã chặn lại mọi ảnh hưởng từ bên ngoài kia.
Phù Uyên thấy có chút lạ, nhưng nghĩ mãi không ra là lạ chỗ nào, bèn im lặng đi bên Sở Tranh. Hai mu bàn tay sượt qua nhau, Phù Uyên rùng mình vì cảm nhận được cái chạm lạnh buốt. Y quay phắt lại, thấy Sở Tranh bên cạnh đã chẳng còn, thay vào đó là một hồn ma trắng nhợt và lạnh ngắt. Nhìn phía trước, nữ tì dẫn đường cũng không thấy. Y giật thót, bỗng nghĩ, từ nãy giờ bước vào Tô phủ mình đi thế này bao lâu rồi nhỉ? Mọi thứ trở nên quái lạ trong phút chốc, và Sở Tranh bỗng biến mất như một ảo ảnh chưa từng tồn tại. Y tin tưởng tiểu sư muội Thanh Nhan, không lí nào nàng lại lừa gạt y được.
Nhưng những suy nghĩ và hoài nghi của Phù Uyên chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bởi một giọng nói lạ hoắc bỗng vang lên ngay trước mặt y.
“Tiểu thánh sứ, ngươi không cần phải lo cho hắn. Hắn an toàn. Ngươi cũng vậy.”
Phù Uyên trở tay đánh một chưởng vào hồn ma nhợt nhạt kia, nó tan đi ngay tức khắc. “Ngươi là ai?!!”
“Đừng kích động như vậy.” Lần này giọng nói vang vọng khắp chung quanh Phù Uyên. “Ta là nghĩa phụ của Nhan nhi, Tô Cảnh Tự.”
Bầu không khí yên tĩnh một lúc rất lâu, rất lâu. Tới khi tưởng như tất cả mọi người đã ngủ quên, thì Phù Uyên bỗng nói: “Ngươi muốn bắt ta?”
Tô Cảnh Tự: “Không hẳn…”
“Ngươi lợi dụng Thanh Nhan, lừa bọn ta tới đây.” Phù Uyên tiếp tục nói.
“Là Nhan nhi thật sự muốn mời sư tôn và sư huynh nó tới…”
“Ta và ngươi chắc chắn không có quen biết. Không, có lẽ chỉ mình ta không quen biết ngươi… Ngươi không có chủ đích xấu với ta, vì nếu có ta đã thất thủ từ lâu.” Phù Uyên nhíu mày lại, cuối cùng chất vấn: “Rốt cuộc, Tô thành chủ muốn gì?”
Có tiếng cười khẽ, rồi Tô Cảnh Tự đáp lại: “Chỉ là một cuộc gặp gỡ thôi. Có những chuyện ta rất tò mò… thật lạ. Ngươi là tộc thánh sứ, hẳn biết đến thần đế Phù Tự nhỉ? Các người rất giống nhau, ngươi có nghĩ hắn là cha ngươi không?”.
Phù Uyên: “… Không phải. Còn ngươi? Sao ngươi biết ta là ai?”
“Còn phải hỏi sao? Ta cũng như ngươi, sao ngươi không phân biệt được chủng tộc của mình vậy?”
Phù Uyên: “…”
Vì thiên đạo Mục Hạc không có dạy ta cái này…
“Muộn rồi, Nhan nhi hôm nay cũng không ở tại Tô phủ, các ngươi nghỉ ngơi đi.”
Chung quanh sáng rõ trở lại, Phù Uyên thấy mình đang đứng trước cửa một căn phòng. Sở Tranh ở phía sau y, hỏi: “Sao vậy Uyên nhi? Không thích chỗ này sao?”
“Nào có, ta hơi chóng mặt một chút.” Phù Uyên nói, đẩy cửa đi vào.
Phất tay, đèn đóm sáng trưng, Sở Tranh lo lắng chạy tới đỡ Phù Uyên, “Mệt sao?”
Phù Uyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không giấu Sở Tranh vụ ban nãy, kể hết cho hắn nghe. Xong xuôi, Sở Tranh nhíu mày bảo: “Lại một người kì lạ nữa. Bọn họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì, mà phải lôi kéo những người không liên quan như chúng ta chứ?”
“Quyền lực.” Phù Uyên đáp.
Sở Tranh thở dài, rồi kéo Phù Uyên lại, ôm chặt lấy. Hắn đặt cằm lên vai Phù Uyên, nhẹ giọng nói: “Đợi báo thù cho Nhị sư huynh và Mục Hạc, lại thêm vài năm thiên hạ thái bình, khi không còn vướng bận nữa, chúng ta sẽ trở về Tây Vực. Có được không Uyên nhi?”