Thời điểm Hạ Ngữ Mạt đi vào trong khu rừng núi hoang dã thiếu chút nữa đã bị con ngựa hù chết.
Khi bước đi chân thì bị lạc giống như là đang phiêu diêu ở trên không trung, ba hồn bảy vía đều rối loạn, hơn nữa ngày mới từ trạng thái sợ chết khiếp mà sống lại.
Nàng thề cả đời này đều không đụng tới ngựa hay những thứ gì có liên quan đến động vật!!
May mắn lão hoàng đế bị nhóm mỹ nhân oanh oanh yến yến mỹ nhân vây xung quanh , cũng không có chú ý đến cảnh tượng quái dị của Tư Đồ Hoàng Vũ túm lấy một cái gã sai vặt băng băng chạy đến, chỉ là hơi oán trách hắn chậm chạp, sau đó liền tiền hô hậu ủng bước lên con Huyết Hãn Bảo Mã được chuẩn bị cẩn thận, cuối cùng Tri Phủ khom người đưa lên cung tiễn hoàng kim, định bụng trước mặt đám nữ nhân đang thét chói tai kia đại khai triển hùng phong.
Chậc chậc, đúng là một cảnh tượng bại hoại.
Hạ Ngữ Mạt nhìn tên nam nhân trung niên có chút mập mạp không khỏi cảm thán đột biến gien, một lão già như vậy làm sao có thể sinh ra được một đứa nhỏ là phu quân vĩ đại này đây?
“Thập Tam đệ, đây là nữ nhân mà Tri phủ cố ý an bài cho ngươi, ngươi xem”
Đột nhiên, một nam tử diện mạo tuấn dật cưỡi lương câu (con ngựa khỏe) chậm rãi đi đến, tóc đen mày rậm mày cười, cùng Tư Đồ Hoàng Vũ lại có ba phần tương tự. Mà theo sau hắn còn có vài nữ nhân xinh đẹp đang cưỡi ngựa, con mắt to của hồ ly tinh kia dường như đang hăng hái phóng ra điện với Tư Đồ Hoàng Vũ, chỉ thiếu chút nữa là nhảy lên ngựa hắn, trực tiếp nuốt sống con người xuất sắc này.
“Không cần, nhị ca đem toàn bộ những nữ tử này ban cho Cẩm, có lẽ hắn sẽ thích.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, khẩu khí thật là xa cách.
Mà cái người được xưng là nhị ca cũng không thấy quái, tựa hồ như là đã sớm quen với bộ dáng của vị đệ đệ này.
Hắn cười cười, tầm mắt lại rơi tới trên người gã sai vặt, sau đó lại nhanh chóng dời đi, làm cho người ta không thể phát hiện.
“Thập Tam đệ, nhị ca này đi trước một bước.” Hắn quay đầu ngựa, liền đi theo phía sau hoàng đế, đi vào sâu trong rừng. Mà kia mấy nữ nhân muốn tựa vào bên người Tư Đồ Hoàng Vũ, lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn đâm tới phải đành rút lui. Không cam lòng khẽ cắn môi, sau đó đuổi theo nhị hoàng tử.
Tư Đồ Hoàng Vũ lại đi sau cùng đội ngũ, hắn vẫn như cũ cho Hạ Ngữ Mạt nắm cương ngựa, bởi vì nàng đi ở phía trước hắn, lúc nào cũng có thể thấy nàng làm cho hắn an tâm.
Không biết như thế nào, hắn ngửi được một luồng sát khí nguy hiểm ở nơi này.
Một loại lực lượng không an phận tựa hồ như bắt đầu khởi động, vô luận là đối với ai đều phải cẩn thận.
****************** nhị hoàng tử ngu ngốc******************
“Tuyệt quá!! Gia thật cừ !!” Tiếp theo một tiếng hoan hô, lão hoàng đế bắn trúng đầu một con dã lộc (nai rừng). Lúc Tư Đồ Hoàng Vũ đuổi tới, đã thu được chiến quả đáng kể: “Vũ nhi, ngươi nhìn.”
Lão hoàng đế đột nhiên đem cây cung hoàng kim ném cho Tư Đồ Hoàng Vũ, Hạ Ngữ Mạt kinh ngạc nhìn hắn chăm chú tao nhã mà nhanh chóng kéo cung tên, nhắm ngay trên trời mà bắn một phát, còn chưa thấy được động tác của hắn một cách rõ ràng, một con chim ưng đã thét một tiếng rồi rơi xuống đất.
“Hảo, lợi hại”
Hạ Ngữ Mạt xem mà choáng váng, lão hoàng đế lại vừa lòng vuốt râu. Chỉ có nhị hoàng tử đứng ở phía sau, sắc mặt có chút âm trầm.
Cây cung hoàng kim này đã trải qua trăm ngàn thợ thủ công tỉ mỉ chế tạo mà thành, trên đó được khảm một trăm tám mươi hai viên bảo thạch, trân quý vô cùng. Khi còn bé, hắn muốn chạm vào một chút, thì đã bị mắng ‘cẩu huyết lâm đầu’, mà hiện tại phụ hoàng không chút do dự đem như thứ trân quý đó quăng cho Thập Tam đệ sử dụng. (‘Cẩu huyết lâm đầu’: ý nói là bị mắng mỏ té tát, không kiêng nể)
Thật sự là một hoàng tử được sủng ái vô cùng a!!
Không phải chỉ là con của một nữ nhân đã chết sao?! Có gì đặc biệt hơn người?!
Trong chúng hoàng tử, trừ bỏ thái tử thì chỉ một mình hắn là có đãi ngộ đặc biết nhất, cho dù từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh, nhưng là hắn giống như tuyệt không để ý, cũng không cùng mọi người tranh giành cái gì, chính là thản nhiên, giống nhứ cái gì cũng đều không thể làm hắn thấy hứng thú
Tư Đồ Sương híp lại nữa con mắt. Thật là cái gì cũng đều không hứng thú sao?
Khóe miệng hắn gợi lên một cách quỷ quáy, nhìn về phía gã sai vặt bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ đang mở to hai mắt tò mò quan sát.
Người kia quả nhiên nói không sai, hắn đúng là mang nàng đến đây.
Được, đã nghĩ ra biện pháp tách bọn họ tách ra.
“Thập Tam đệ, mau cho người mang con mồi ngươi bắn trúng được tới đây, hôm nay tâm tình của cha tốt, muốn săn đấu khắp nơi, ngươi cần phải đem hết toàn lực ra mới được.”
Tư Đồ Sương cười hì hì, cưỡi ngựa đến trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ, sau đó đối với Hạ Ngữ Mạt đang sững sờ mà ra lệnh:“Chết tiệt, ngươi phát cái gì ngốc, nhanh mang con mồi chủ tử ngươi bắn hạ lại đây!!”
“Không, Khánh Minh đi.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên phủ quyết .
“Thập Tam đệ, trong những trận đấu săn bắn luôn luôn là sai vặt đem con mồi về, để cho thị vệ đeo đao làm nghĩa là sao?”
“Khánh Minh, đi đem con mồi mang về.” Tư Đồ Hoàng Vũ giống như không có nghe thấy.
“Thập Tam đệ!! Ngươi sao lại che chở cho tên sai vặt này?! Chẳng lẽ lời đồn đãi về ngươi là ‘long dương chi hảo’, là sự thật?!” Hắn cố ý nói rất lớn giọng, đề cho tiêu điểm của toàn bộ trườgn săn trong nhất thời đều tập trung lại đây.
Ngay cả lão hoàng đế cũng hơi hơi nhăn mà, không muốn đề cập đến những chuyện này trong cái ngày vui vẻ hiếm có này.
Hạ Cẩm Thần đứng xa xa nhìn thấy tiểu quỷ kia đang thất kinh, ý nghĩ trong lòng lại càng xác định chút.
“Ta, ta đi nhặt.”
Giọng nói Hạ Ngữ Mạt như muỗi, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tư Đồ Hoàng Vũ, ý bảo hắn an tâm, lại hốt hoảng chạy tới con chim ưng bị bắn rớt.
Thân hình nho nhỏ ngày càng xa, càng xa.
Cho đến khi đến bên cạnh con chim ưng, nắm lấy nó móng vuốt của nó rồi hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.
Tư Đồ Hoàng Vũ trong lòng mới thả lỏng một chút.
Nhưng chỉ sau một giây, một trận gió thổi đến. Không! Là một con bạch điểu thật lớn! Nó vung cánh, hướng thẳng về phía Hạ Ngữ Mạt.
“Đáng chết!”Tư Đồ Hoàng Vũ tức giận miệng vừa mắng, tay đã giương cung bắn về phía nó