Cả hành lang trường còn đang gấp rút trở về lớp học để bắt đầu tiết học thì lại bị lời nói căng như dây đàn kia của Kousho làm dừng chân mà đứng lại hóng chuyện. Azami nhìn ánh mắt y như thể đang muốn nhào tới bóp chết cô ta mà không khỏi sợ hãi, ả nhìn sang những cô nữ sinh bên cạnh mình, bọn họ đột nhiên lại kéo ả về phía sau mà đứng chắn trước mặt đám Kousho, chẳng hiểu dựa vào đâu mà những bạn nữ này lại nghĩ Azami là một người tốt và họ có thể đứng ra bảo vệ cho con ả như vậy, Kousho nhìn những người trước mặt mình, nét mặt y vẫn không thay đổi mà khẽ nghiêng đầu lạnh giọng
“Phiền các bạn tránh sang một bên giúp, tôi có chuyện giải quyết với cô ta”
“Không, bọn mình không tránh, bạn lại muốn nói về chuyện kia của Hanagaki đúng không? Sao bạn có thể bênh vực cậu ta thế chứ, hết chuyện lần trước ở phòng giáo viên giờ lại đến chuyện này, bạn nhìn xem, chẳng phải Azami đang bị thương hay sao?”
Kousho càng nghe lời bạn học nữ trước mặt càng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là bọn họ đã ăn cái gì mà có thể ngu ngốc đứng ra che chắn nói đỡ cho con tiện nhân này vậy? Kousho thở hắt ra một hơi, trên trán y đã xuất hiện một ngã tư, y đưa tay ra sau cổ mà xoa xoa rồi lại ngẩng mặt lên liếc nhìn
“Không biết rõ mọi chuyện thì đừng có đứng đây mà nói như thể mình là người trong cuộc, tôi không muốn nặng lời với các bạn đâu nên phiền các bạn tránh sang một bên hộ”
Bầu không khí ở hành lang ngày càng trở nên căng thẳng hơn, nó thậm chí còn khiến những người đang đứng hóng hớt phải cảm thấy khó thở vì sự ngột ngạt ấy. Kousho khác với vẻ thường ngày của y khi ở trường với cậu là luôn niềm nở, đôi lúc vẫn sẽ tốt bụng mà giúp đỡ người khác, có lẽ vì ở bên cậu y cũng bị ảnh hưởng ít nhiều nên y mới trở nên dễ gần như thế chứ giờ đây trông y chẳng khác nào một tên ác quỷ máu lạnh, từng lời nói của y cứ ngỡ rằng nó nhẹ như sợi lông vũ nhưng nó lại mang một ý nghĩa vô cùng nặng nề, âm điệu cứ như một tên ác quỷ đang muốn xé xác con mồi của mình, trên mặt y hiện đầy những gân máu, Kousho từ từ tiến lại gần những người kia, ánh mắt y giờ chỉ mang toàn sát khí, y nhíu mày nhìn những cô bạn đang đứng chắn cho con ả rồi lại nhìn sang cái cổ quấn kín băng trắng kia, Kousho cười khẩy rồi lại cợt nhã nói
“Trông như cái xác ướp vậy? Đâm có một chút xíu mà quấn kín cả cái cổ như thể rồi sao? Hay là để tôi kêu người bẻ gãy cổ cô để cô bó bột cho nó trông thật hơn nhé?”
“Này, đấy không phải là cách mà cậu nói chuyện với con gái đâu đấy”
Azami nghe lời nói của Kousho liền có chút chột dạ mà đưa tay níu lấy áo bạn học trước mặt, bạn đó tưởng cô ta đang sợ liền lên tiếng bảo vệ nhưng Kousho vẫn không thèm để lọt tai những lời nói ấy, y đưa tay lên ngoáy ngoáy bên tai mình rồi lại trừng mắt về phía cô ta
“Chuông vào học đã reng nãy giờ rồi mà sao các em còn tụ tập ở đây hả?!”
Cuộc đối thoại còn chưa đâu vào đâu thì ông thầy giám thị từ đâu lại đi tới mà trách mắng bọn họ, tất cả những học sinh còn đang đứng hóng hớt thấy ông ta liền gấp rút co giò bỏ chạy, nhóm Kousho thì chẳng quan tâm mấy đến ông ta mà vẫn đứng đấy trừng mắt liếc nhìn con ả, những bạn học nữ vẫn cứng đầu mà ra sức bảo vệ cô ta. Kousho thấy ông thầy càng ngày càng đến gần liền tặc lưỡi khó chịu, còn chưa đạt được mục đích của mình mà đã bị phá đám rồi, Kousho nhìn con ả đang hèn nhát đứng núp sau những bạn học khác bằng nửa con mắt rồi cũng tạm bỏ qua mà rời đi, đám Akkun cũng như hắn mà trừng mắt với con ả rồi bỏ tay vào túi quần mà bước theo, cho tới khi tất cả bọn họ đã rời đi rồi thì những cô học sinh kia mới đưa Azami về lớp của ả sau đấy ai nấy cũng trở về với lớp học của mình
Azami ngồi kế bên Kousho mà không khỏi cảm thấy khó thở bởi cái sát khí của y, cô ta ngồi trong lớp mà liên tục nuốt nước bọt, Kousho lâu lâu còn quay qua liếc nhìn cô ta khiến cô ta càng thêm sợ. Con nhỏ Azami ấy quả thật rất hèn nhát, lúc hãm hại cậu thì lại vui thích cười như một con dở vậy mà khi đối mặt với Kousho thì như con rùa rút đầu, chẳng dám đối diện cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Ả cứ thầm cầu mong tiết học ấy sẽ trôi qua thật lâu bởi ả sợ rằng không có những bạn học kia thì Kousho sẽ bắt ả lại mà chất vấn, thế nhưng có điều chẳng thể ngờ là sau khi tiếng chuông vang lên Kousho lại nhàn hạ mà tháo cặp mắt kính trên mặt ra để lên bàn rồi đứng dậy đi đâu đấy, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ả, Azami cũng vì thế mà thầm thở phào, xem như qua được một kiếp nạn
Những tiết học sau Kousho cũng không thèm đá động gì tới ả khiến ả từ sợ hãi chuyển sang ảo tưởng, ả nghĩ là Kousho bắt đầu rơi vào lưới tình của ả rồi, ả nghĩ y cảm thấy xót xa cho vết thương của ả nên mới không hỏi gì ả nữa, nghe có tức cười không chứ, thế nhưng ả vẫn giữ cái suy nghĩ ảo tưởng ấy trong đầu mà ngồi tủm tỉm cười suốt cả buổi. Tiếng chuông tan học vang lên, Kousho là người đầu tiên rời khỏi lớp mặc kệ ông thầy chủ nhiệm còn đang đứng căn dặn bài tập về nhà cho lớp, mà ông ta cũng không dám nói gì về hành động ấy của y sau cái hôm ở phòng giáo viên kia, từ cái ngày đó là ông ta chẳng dám lên tiếng ý kiến ý cò gì về bất kì hành vi của Kousho. Sau khi y rời khỏi lớp thì các bạn học cũng đứng nghiêm chào ông thầy rồi từ từ rời đi, nhóm Akkun khi nãy đã được Kousho nói tên bệnh viện của cậu rồi dặn họ đến đó trước bởi y có chuyện gì đó cần giải quyết, họ cũng không để ý gì nhiều đến nên cũng chỉ cầm cặp rời đi. Azami lại một lần nữa đi cùng những cô bạn học kia, họ liên tục hỏi Kousho có làm gì cô ta không, cô ta cũng lắc đầu mà giả tạo mỉm cười trả lời lại họ nhưng cả đám vừa ra tới cổng trường lại một lần nữa bị chặn đầu, lần này là ba người, một nam và hai nữ
“Nói chuyện chút đi”
__________________________
Haizz lại mụt ngày bận rộn nữa đến rồi, nhưng khum sao, nó không là gì cả bởi hôm nay là SINH NHẬT BAJI KEISUKE A.K.A THẰNG GHỆ TUI IU NHẤTTTTTTTT
HAPPY BIRTHDAY
MY BABYBOO
À còn mụt chiện nữa, có thể là cuối tuần sau tui sẽ ra toàn bộ những chương cuối của bộ Thanh Âm kia, cảm ơn mn vì đã luôn dành thời gian quan tâm và ủng hộ tui, iu mn nhìu lắm. Và vì hum nay là sinh nhật chồng iu tui nên nếu dc thì hnay tui sẽ bão chương (nếu dc thui nhe mn tại nay tui học nhìu lúm nhưng tui sẽ cú géng)