Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 102: Tôi không phải loại người như vậy



Lâm Yên vừa mới nằm xuống không bao lâu, di động đột nhiên đổ chuông.

Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Chị dâu! Ơn cứu mạng này suốt đời khó quên! Về sau chị có gì cần đến em thì dù có lên núi đao xuống biển lửa em cũng không chổi từ!] Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Nhưng mà sao tiến độ của hai người chậm vậy, đến giờ vẫn còn gọi nhau là “ngài Bùi” với “cô Lâm”?] Đây Không Phải Xe Đến Nhà Trẻ: [Hay là để em giúp chị, dứt khoát đưa anh trai em lên giường chị.

Cách này chắc chắn là cách nhanh nhất để trở nên “thân thiết” hơn.

Chị dâu nghĩ xem có ok không?] Lâm Yên: “...” Đã muộn lắm rồi, cậu có thể đừng nói mấy lời thế này được không? Có để cho người ta ngủ yên ổn được không! Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [Miễn đi, tôi không phải loại người như vậy!] Lâm Yến đen mặt trả lời tin nhắn sau đó tắt chuông, nằm xuống đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Yên rời giường từ sớm.

Trên bàn trang điểm là đủ loại mỹ phẩm dưỡng da từ đủ các nhãn hàng xếp lung tung, ngoại trừ một vài thứ là do các nhãn hàng tài trợ ra thì đều là cô tùy tiện mua về.

Thường ngày cô thật sự không có hứng thú với những món đồ này.

Cô lật tới lật lui cuối cùng móc ra trong đống chai lọ một chai dưỡng chất dưỡng da tinh khiết của Chando”, trong chai còn dư phân nửa.

(*) Chando: một thương hiệu mỹ phẩm nội địa Trung Quốc.

Loại thương hiệu quốc dân khá tin cậy này cô vẫn nhận ra.

Sau đó, hiếm khi mới có một lần cô thật sự chăm sóc da tử tế mà bồi dưỡng chất vừa mới lấy được lên da.

Trang điểm thì cô chịu chết, trong số các kỹ năng mà cô biết thật sự không có cái gọi là kỹ năng trang điểm.

Cuối cùng, cô mở tủ quần áo ra, nhìn lướt qua đống quần áo mình mua, tất cả chỉ có một màu đen sì và rộng thùng thình.

Nhưng mà loại quần áo này mặc vào rất thoải mái, tuy xét về mỹ quan thì một lời khó nói hết, trông không khác gì các cụ đi chợ mua thức ăn.

Tiền cát xê được ứng trước cô đã dùng hết để trả tiền thuê nhà, còn có một phần thì gửi đến tài khoản của mẹ.

Cho nên hiện giờ cô chỉ còn lại một chút tiền phí sinh hoạt và không có tiền đi mua quần áo.

Cuối cùng, tìm tới tìm lui Lâm Yên vẫn chỉ có thể chọn một cái váy dài màu trắng.

Nghĩ lại thì tối hôm cô đi gặp Bùi Duật Thành hình như đã mặc đồ y như “cụ già đi chợ mua thức ăn”, hoàn toàn không có cảm giác nữ tính chút nào.

Ấy, ánh mắt của Bùi Duật Thành không có vấn đề gì thật chứ? “Lâm Yên...” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Uông Cảnh Dương.

Lâm Yên thay đồ xong ra mở cửa.

Uông Cảnh Dương nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi lộ ra vẻ chê bai như đã thành thói quen: “Mấy ngày nay bà chẳng có chút động tĩnh nào, làm tôi tưởng bà bị fan hâm mộ chém chết trong nhà rồi.” Lâm Yên trợn trắng mắt: “Chẳng phải đã nói là tôi bế quan tu luyện rồi sao?” “Tôi nhớ hôm nay bà phải đi quay mà! Có cần tôi đưa đi không?” Uông Cảnh Dương hỏi.

Lâm Yên rất tự biết thân biết phận mà lắc đầu: “Không cần đâu, tốt nhất là trong vòng mười bước xung quanh tôi không xuất hiện bất cứ một người khác phái nào.” Uông Cảnh Dương giật khóe miệng: “Được rồi, vậy bà cẩn thận một chút.” Lâm Yên khoát tay: “Ok.” Uông Cảnh Dương nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lầu bầu nói: “Cũng đừng cố quá sức, nếu thật sự không được thì cùng lắm là không làm nữa! Tốt...

tốt xấu gì bà vẫn còn có tôi mà!” Lâm Yên cảm động gật đầu, vỗ vỗ bả vai Uông Cảnh Dương nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông nhé, không hổ là người anh em tốt nhất của tôi!” Uông Cảnh Dương: “...” Anh em cái đầu bà...

Ông đây theo đuổi như thể còn chưa đủ rõ ràng sao?