Ta không dám tin, nếu là như vậy, chẳng phải là nói Tiêu Nhung kỳ thật không phải là người của Nhị hoàng tử sao?
Sao có thể như vậy được, chẳng phải hắn và nhạc phụ của hắn là cùng một phe sao?
Ta hoàn toàn mơ hồ, mọi chuyện hoàn toàn khác với kiếp trước.
Tối hôm đó ta mơ một giấc mơ, trong mơ ta lại trở về kiếp trước, bị liệt nửa người nằm trên giường, trong phòng lúc nào cũng chỉ có một mình ta, nhưng lại luôn cảm thấy có người ở ngoài cửa sổ, ta hỏi ai ở ngoài đó, nhưng vĩnh viễn không có ai trả lời ta.
Ta giật mình tỉnh giấc, lần này lại nhìn thấy một bóng người ở ngoài cửa sổ.
"Ai? Ai ở ngoài đó!" Ta hỏi.
"Tỷ tỷ, là ta." Tiêu Nhung ghé vào cửa sổ gọi ta, ta đẩy cửa sổ ra, kinh ngạc nhìn hắn, "Sao ngươi lại đến đây, có chuyện gì sao?"
Hắn gầy đi rất nhiều, bộ y phục cẩm tú quý giá mặc trên người hắn trông có vẻ rộng thùng thình, không vừa người.
"Tỷ tỷ," Hắn đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào giống hệt như lúc hắn rời xa ta hai năm trước, "Có thể cho ta vào trong không, ta có chuyện muốn nói với tỷ."
Ta pha trà cho hắn, hắn nhìn chén trà, có chút bất ngờ.
"Tỷ tỷ, ta muốn uống hồng trà."
"Trong nhà không có, vốn dĩ ta không thích uống hồng trà, sau khi ngươi đi ta cũng không mua nữa."
Hắn từ nhỏ đã không thích uống trà xanh, chỉ uống hồng trà, nếu trong nhà không có hồng trà, hắn liền chỉ uống nước trắng.
Thói quen của hắn ta đương nhiên ta không quên, chỉ là không muốn chiều theo ý hắn mà thôi.
Hắn nhìn ta, có chút muốn nói lại thôi, lại có chút tủi thân.
Ta coi như không nhìn thấy.
"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hắn nói: "Tát Đức Chí và phụ thân ta là bạn học, năm đó ân sư của bọn họ chỉ có một suất tiến cử tham gia kỳ thi xuân, Tát Đức Chí liền g i ế t phụ thân ta, cướp lấy suất tiến cử đó."
"Hắn ta cho rằng mình làm việc kín kẽ, nhưng ta đã nhìn thấy."
Lúc nói chuyện, tay hắn nắm chặt chén trà, khẽ run rẩy.
"Ta đến kinh thành, chính là vì báo thù cho ông ấy."
Hắn nói xong, nhìn về phía ta, "Tỷ tỷ, ta không phải là không cần tỷ, cũng không phải là không muốn cưới tỷ. Tỷ là người duy nhất ta quan tâm trên thế giới này. Nhưng báo thù là chấp niệm của ta, ta nhất định phải khiến hắn ta c h ế t, hơn nữa còn phải c h ế t trong tay người hắn ta tin tưởng nhất. Tỷ tỷ, ta muốn dọn về đây ở, được không?" Hắn nhìn ta, trên mặt đầy vẻ cầu xin.
Tim ta như bị d.a.o cắt, nước mắt tuôn rơi, ta gần như không cần suy nghĩ liền cho hắn một cái bạt tai.
Lúc hắn nói muốn thành thân, ta chưa từng nghĩ đến chuyện đánh hắn, chỉ muốn tự làm tổn thương bản thân mình, nhưng hiện tại, ta muốn đánh hắn, đánh cho hắn một trận nhừ tử.
"Ngươi có thể nói cho ta biết kia mà." Ta vừa khóc vừa nói, "Là ngươi cho rằng ta sẽ đi tố giác, hay là cho rằng ta sẽ trở thành gánh nặng của ngươi?"
"Không phải, là ta không muốn liên lụy đến tỷ." Hắn quỳ gối trước mặt ta, nắm lấy tay ta, "Ta sợ ta không làm nên chuyện gì lại liên lụy đến tỷ. Nếu tỷ có thể nguôi giận, tỷ cứ đánh ta đi, đánh thật mạnh. Chỉ, chỉ cầu xin tỷ tha thứ cho ta, tỷ tỷ."
Ngực ta như bị ai đó giáng cho một cú đấm, đau đớn, khó chịu, nhưng lại không nói nên lời.
Ta chỉ vào cửa, rất lâu sau mới nói: "Cút!"
Ta không thể tha thứ cho hắn, càng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Kiếp trước ta thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức nào.
Tiêu Nhung không đi, hắn quỳ gối trước cửa phòng ta.
Ta cũng trằn trọc khó ngủ, mười năm bên nhau, từng chuyện từng chuyện hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua, nhưng nỗi tuyệt vọng và đau đớn mỗi ngày sau khi bị liệt nửa người ở kiếp trước, cũng rõ ràng in sâu trong tâm trí ta.