Kiếp trước, vì để ý Tiêu Nhung, ta thường xuyên đưa tiền cho bà tử chăm sóc ta để mua tờ báo kinh thành.
Bảy năm đó, mỗi một tờ báo ta đều xem vô số lần, mỗi một lời đồn đại trên đường phố ta đều từng nghe qua.
Cho nên, tính tình của Hoa Dương công chúa ta cũng biết một chút, nàng không phải người nhiệt tình, ngược lại, trong cuộc chiến đoạt vị của ba vị hoàng tử bảy năm sau đó, nàng ấy biểu hiện cực kỳ tàn nhẫn.
Hoa Dương công chúa chỉ vì ta cứu cháu trai của nàng liền nhiệt tình giới thiệu phu quân cho ta, ta không tin.
Phán đoán có lẽ có chút võ đoán, nhưng ta không thể mạo hiểm.
Ngày thứ hai, khi ta đang bê vò rượu thì trượt tay, vò rượu rơi trúng mu bàn chân ta, xương bàn chân trái bị nứt.
"Nàng ấy nói thế nào?" Ta hỏi Thanh Quyên, người thay ta đến phủ công chúa hồi âm.
Thanh Quyên thấp giọng nói: "Rất không vui, chén trà đặt trên bàn bị rơi xuống, kêu “cạch” một tiếng, dọa ta giật cả mình."
Thái độ của Hoa Dương công chúa như vậy, càng khiến ta tin tưởng vào phán đoán của mình.
"Hơn nữa lúc ta ra ngoài còn nhìn thấy Trịnh Vĩnh Ý, công chúa sẽ không giới thiệu người này cho tỷ chứ?"
Ta nhíu mày, cảm thấy lời Thanh Quyên nói rất có khả năng.
Trịnh Vĩnh Ý tuy là tam thiếu gia của bá phủ, nhưng lại là kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng, hắn ta đã có hai đời vợ, con trai cả đã lớn hơn ta một tuổi.
Người như vậy tuyệt đối không phải là lương phối.
Lại qua mấy ngày, ta nghe được tin tức Trịnh Vĩnh Ý thành thân, tân nương chính là nha hoàn thân cận của Hoa Dương công chúa.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta không ra ngoài đưa rượu nữa, mà chuyên tâm quản lý cửa hàng, tháng tám, chủ quán cơm bên cạnh sức khỏe không tốt, muốn bán quán về quê.
Ta mua lại quán của hắn.
Ngày khai trương, sáu người chúng ta đều kích động khóc.
Kiếp trước sau khi ta bị liệt, năm người bọn họ đã cố gắng gượng được hai năm, cuối cùng không thể không giải tán.
Ngày chia tay, năm người bọn họ khóc trước giường ta, lúc đó ta cũng hối hận, tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, rõ ràng là hại người hại mình.
Kiếp này đã khác, chúng ta đã có cửa hàng của riêng mình, một cửa hàng lớn và khang trang.
"Bán rượu sao?" Đột nhiên, có một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục Thanh Điểu tiến vào.
Thanh Điểu phục, là quan phục của Vũ Lâm Vệ, thị vệ của Thánh thượng.
Trụ Tử bước lên đón: "Quan gia muốn mua rượu gì, muốn bao nhiêu?"
Nam tử gọi ba mươi vò rượu trắng lâu năm, bảo chúng ta đưa đến Tây Viên.
Trụ Tử mang theo Ngân Kiều đi đưa rượu, ta đứng ở cửa lo lắng chờ đợi, mãi đến hai canh giờ sau, bọn họ vẫn chưa trở về.
Ta chống nạng, cùng Thanh Quyên đến Tây Viên, đứng ở cửa, hai chân Thanh Quyên run rẩy.
"Bọn họ chỉ là hung dữ thôi, hẳn là sẽ không g i ế t người bừa bãi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là thường dân, bọn họ không cần thiết phải làm khó."
Vũ Lâm Vệ là thị vệ của Thánh thượng, chỉ nghe lệnh điều động của một mình ngài ấy.
Mà đương kim Thánh thượng đa nghi, tính tình nóng nảy, cho nên, Vũ Lâm Vệ thân là đao phủ của ngài, cũng trở thành tồn tại mà ai ai cũng sợ hãi.
"Buổi sáng đến đưa rượu?" Thị vệ canh cổng lập tức trầm mặt, "Chờ đó."
Lại chờ một khắc đồng hồ, chúng ta được dẫn vào trong, liền nhìn thấy Trụ Tử và Ngân Kiều bị đánh đến toàn thân đầy vết thương, thoi thóp treo trên giá gỗ.
Trong đầu ta "ong" một tiếng, hét lên: "Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao các ngươi lại đánh bọn họ."
"Rượu có độc." Nam tử buổi sáng đặt rượu khoanh tay đứng trước mặt ta, "Ngươi là chủ quán? Đến đúng lúc lắm, là ai sai khiến các ngươi bỏ độc vào rượu?"
Ta lắc đầu: "Cho dù ta có bị người ta sai khiến, cũng không biết các ngươi hôm nay sẽ đến mua rượu. Hơn nữa, lúc chuyển rượu, ngươi cũng ở đó."
Nam tử dí đao vào cổ ta, vẻ mặt hung dữ: "Ngươi đang nói ta đổ oan cho ngươi?"
"Đúng vậy!" Ta ngẩng cổ lên, "Hoặc là người của các ngươi hạ độc, tóm lại, chúng ta sẽ không tự đập phá nồi cơm của mình, hạ độc vào rượu của chính mình."
"Mồm mép!" Nam tử đi tới đi lui hai bước, đột nhiên giơ kiếm đ.â.m thẳng vào bụng ta.
Ta hét lớn: "Ta sẽ điều tra rõ!"
Vất vả lắm mới được sống lại một đời, ta không muốn c h ế t, ta muốn cố gắng sống sót.