Chương 47: Khỏi? Em biết là không thể.
Angel Wings.
Ở lại tổ chức thêm hai tuần để phục hồi sau đó Băng Băng được rời khỏi đó. Chuyện này đối với Băng Băng không quá vui bởi cô nàng vãn không thể tự mình rời đi.
Băng Băng nép vào người anh, kéo kéo vạt áo anh.
-Anh Wing. Như thế này thật phiền.
Băng Băng không thể đi lại, Wing cũng không chịu để Băng Băng ngồi xe lăn. Vậy là Băng Băng đi bất kì đâu anh cũng phải bế cô nàng.
Wing cúi đầu, ánh mắt cảnh cáo nhìn Băng Băng.
-Anh không thấy phiền.
Băng Băng không nghe anh nhưng cũng không cãi lại. Băng Băng biết anh là người độc lập, luôn có xu hướng làm việc một mình. Hồi mới gặp lại, ngay cả việc Băng Băng hỏi tên anh anh còn cảm thấy phiền nữa là lúc này. Đi đâu anh cũng vướng cô bên người.?
Nhưng sự thật là Băng Băng đã lần đầu tiên hiểu sai về anh. Anh đúng là một người độc lập nhưng đối với Băng Băng thì không. Từ nhỏ đến giờ anh đã quen với cảm giác bị làm phiền. Anh không cho nó là khó chịu.
Băng Băng được anh đặt ngồi vào trong xe. Anh còn cẩn thận chỉnh lại ghế ngồi cho Băng Băng được thoải mái rồi mới ra ngoài.
Băng Băng nhìn theo bóng anh đi vòng qua ô tô khẽ lẩm bẩm.
-Em biết. Em rất phiền.
_Love_
Băng Băng được đưa về ngôi biệt thự mới, nơi mà Băng Băng không quá quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Điều Băng Băng để tâm đó là trong suốt quá trình mọi người hỏi han Băng Băng, cô nàng đều ở trong vòng tay anh, không thì phải ngồi im một chỗ.
Wing nhìn vẻ mặt trầm cảm của Băng Băng, bước tới nhấc cô nàng lên.
-Đừng nghĩ nhiều. Em sẽ khỏi.
Anh biết Băng Băng đang nghĩ về chuyện đôi chân mình…
Băng Băng lắc đầu, không nhìn anh.
-Em muốn về phòng.
Vì bất tiện Băng Băng không thể ở tầng trên nên phòng cô nàng nằm ngay gian chính, nối liền với phòng khách.
Wing đưa Băng Băng về phòng, đặt xuống giường. Băng Băng biết anh sẽ ngồi lại liền nói trước.
-Anh ra ngoài đi. Cần gì em sẽ gọi.
Wing nghĩ Băng Băng cần yên tĩnh, anh chiều ý cô bước ra ngoài.
Băng Băng nhìn cánh cửa không kép, bất lực chui đầu vào chăn.
Giờ lại còn phải có một người luôn canh chừng Băng Băng.
_Love_
Wing nhìn Băng Băng ở trong lòng mình, lạnh giọng.
-Nghe anh.
Băng Băng im lặng cảm nhận cơn giận của anh. Cô nàng vùi mặt vào ngực anh che dấu bộ mặt tỏ vẻ “không có gì để anh giận như thế” của mình.
Nguyên nhân chuyện này chỉ vì Băng Băng đòi một cô “bảo mẫu” để có thể chăm sóc Băng Băng phụ anh, như vậy anh sẽ có thời gian để lo chuyện của công ty và tổ chức.Vậy mà anh liên lập tức không đồng ý.
Băng Băng hỏi tại sao thì anh quát với Băng Băng vậy đấy.
Băng Băng bất mãn nhưng vì sợ anh giận nữa, cô nàng im lặng.
-Anh không thấy phiền.
Wing nhắc lại. Trong mấy ngày qua Wing luôn nhắc Băng Băng vậy. Tiếc là Băng Băng không nghe.
Thấy anh định đưa mình ra xe để đi học, Băng Băng giãy lên.
-Em sẽ ở nhà thôi. Không đi học đâu. Hạ Băng và Lệ Băng đã đồng ý chép bài giúp em rồi.
Nói vậy, dù biết anh sẽ không đồng ý nhưng Băng Băng vẫn không thể im lặng mãi.
Giờ đang là lúc ôn thi đại học, mà Băng Băng đã nghỉ học trong suốt một thời gian dài. Cô nàng cần phải đi học.
Nhưng chỉ nghĩ đến anh mắt say mê của bao nữ sinh nhìn anh cũng như những ánh mắt kì dị hướng vào mình. Băng Băng khó chịu. Không muốn đi học.
Với lại Băng Băng thấy rất không thoải mái với cảnh trên lớp cô giáo say sưa giảng bài còn ở bên dưới anh mở máy tính bắt đầu làm việc. Những lúc như vậy, cô giáo lại nhìn Băng Băng.
Wing dừng lại trước xe một lúc, sau đó anh gật đầu. Băng Băng thấy anh rút điện thoại gọi điện cho phó thủ lĩnh.
-Chuẩn bị, Tôi đến công ty.
Băng Băng theo anh đến công ty rồi mới nhận ra, tình hình ở công ty không khác tường học là bao. Nhân viên sau màn chào tổng giám đốc họ lại nhìn Băng Băng.
Băng Băng ôm chặt anh, chỉ muốn anh đi nhanh hơn.
Băng Băng không có biết họ nhìn Băng Băng không phải để ý đến đôi chân của Băng Băng mà họ muốn xem cô gái được tổng giám đốc của họ chiều chuộng này có diện mạo như thế nào. Ở công ty, nhân viên luôn biết đến anh là một vị tổng giám đốc lạnh lùng chưa từng tiếp xúc với con gái.
(P/s: Quá trình Băng Băng làm việc ở đây trước đó được tổ chức W giữ bí mật. Trừ một số người, còn lại nhân viên lần đầu nhìn thấy khuôn mặt của Băng Băng.)
-Anh Wing. Để em ngồi đó được rồi. Anh làm việc của mình đi.
Vừa vào phòng làm việc, Băng Băng nói, tay chỉ về góc sofa.
Wing không lên tiếng, lặng lẽ đặt Băng Băng ngồi xuống.
Ngay sau đó Băng Băng thấy vị phó thủ lĩnh Rik đem sách vở của mình tới, anh cũng cầm laptop đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Băng Băng.
-Em học đi. Chỗ nào không biết bảo anh.
Wing lên tiếng trong khi anh đang mở máy tính.
Băng Băng ngồi nhìn anh một hồi, khóc không ra nước mắt. Băng Băng muốn đến đây để cho anh làm việc, không phải lo cho cô. Vậy mà trái với tưởng tượng, giờ anh vừa phải làm việc vừa phỉ lo dạy Băng Băng học.
Băng Băng cúi mặt, trân trân nhìn xuống chân mình.
Wing quay sang nhìn Băng Băng. Lại mặc cảm rồi.
Anh nhẹ nhàng ôm Băng Băng, hôn lên tóc cô.
-Nghe anh. Em sẽ khỏi.
Băng Băng ở trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh. Một giọt nước mắt lăn dài, cô nàng vờ gật đầu. Trong lòng thầm nhủ.
“Khỏi? Em biết là không thể.”
_Love_
2 tháng sau.
Trải qua kì thi đại học, sau khi đỗ vào một trường đại học danh tiếng tình trạng trầm cảm của Băng Băng ngày cảng trở nên trầm trọng.
Trước Băng Băng còn chịu nghe anh, thỉnh thoảng đi ra ngoài tắm nắng. Còn giờ Băng Băng chỉ ở trong phòng nhất định không cho ai động vào người mình.
Mặc cho bố mẹ anh khuyên bảo, mặc chị Thảo Nghi và chị Wee động viên. Hay người anh Thiên Long Băng Băng thích sau khi biết anh là chồng chị Wee làm trò. Băng Băng đều làm ngơ. Những lúc như vậy, Băng Băng sẽ lật người chùm chăn, để mặc mọi người.
Hạ Băng và Lệ Băng đến gặp cô nàng cũng đóng cửa không cho vào.
Chỉ có duy nhất Wing trị được Băng Băng những lúc cô nàng khó chịu như thế. Anh thường nằm xuống bên cạnh Băng Băng, im lặng cho đến khi Băng Băng lên tiếng.
-Anh không phải làm việc sao?
Wing tỏ vẻ thản nhiên trả lời.
-Nghe anh. Ra ngoài chút đi. Ở trong này mãi em sẽ rất yếu.
Anh nhìn Băng Băng, bổ sung.
-Không tốt cho khả năng phục hồi chân của em.
Mọi lần Băng Băng miễn cưỡng cũng chịu nghe anh, nhưng quen dần cô nàng không nghe nữa. Băng Băng lắc đầu chui vào trong chăn.
-Em mệt.
Wing không phải là người biết dỗ con gái. Để chiều Băng Băng anh đã dịu dàng rất nhiều mà Băng Băng vẫn khó chịu?
Wing lạnh giọng.
- Băng Băng. Em hoàn toàn có khả năng phục hồi. Đừng trầm cảm như thế.
Nói xong anh đi ra ngoài. Lần đầu tiên để mặc Băng Băng, không dỗ dành cô.
Băng Băng nằm im nghe tiếng chân anh bước ra khỏi phòng. Băng Băng biết anh đã phải thay đổi rất nhiều để chiều được tính cách thất thường của Băng Băng từ khi bị bệnh, Băng Băng biết trong suốt thời gian qua anh đã rất mệt vì mình. Nên Băng Băng mới làm vậy.
Khó chiều. Cáu gắt.
Băng Băng muốn anh bớt chiều cô, bớt quan tâm đến cô, đừng dành quá nhiều thời gian cho cô. Như vậy anh sẽ đỡ mệt.
Băng Băng đâu có nhận ra, cô càng như vậy anh càng lo cho cô.
Hết chương 47.