Lucas ngồi xuống hắn muốn đưa tay ra ôm lấy cô, muốn vỗ về muốn nói với cô không sao cả, sẽ không có việc gì, thế nhưng hắn lại ngồi im như tượng đá, gương mặt lạnh tanh không để lộ một chút cảm xúc gì.
Ninh Hân ngồi trên nền đất lạnh giữa sân đưa ánh mắt đờ đẫn ngập tràn nước mắt, muộn rồi tất cả điều đã muộn rồi, cô vì sao lại trở về muộn như vậy, vì sao cô lại vô dụng như thế, sư phụ nuôi cô nhiều năm như vậy, sư tỷ yêu thương cô như vậy nhưng đến cùng cô làm gì được cho bọn họ. Không gì cả, lúc họ cần cô nhất cô lại không có bên cạnh, một kẻ vô dụng như cô sống trên đời này để làm gì.
Ninh Hân loạng choạng đứng lên, trực giác nói cho cô biết cho dù là sư tỷ hay sư phụ bọn họ có lẽ đã rời khỏi cô rồi.
Bốn tuổi sau khi cha mẹ cô qua đời, ông bà nội nghe lời gièm pha của bác cả nói rằng cô mang mệnh sát song thân, chính vì cô hại chết cha mẹ mình, ngay cả việc trong thôn xảy ra nạn châu chấu mất mùa bọn họ đều đổ lên đầu một đứa trẻ chưa hiểu sự đời như cô.
Bọn họ mời thầy pháp về cúng cột cô lên cây đại thụ giữa làng bỏ đói 3 ngày 3 đêm, cuối cùng tên thầy pháp kia nói chỉ cần mang cô đi chôn sống thì tai họa của cả làng sẽ được giải trừ.
Cô cứ thế bị chính người thân của mình chôn sống, cho dù cô có tuyệt vọng kêu gào vang xin thế nào bọn họ cũng tựa như những ác ma không mảy may dừng lại. Từng lớp từng lớp đất nặng nề bao phủ lấy cô, vùi lấp thân thể nhỏ bé của cô. Bên dưới lòng đất tựa như địa ngục ấy, cô chỉ có thể buông xuống sinh mệnh của chính mình. Khi cô chỉ còn một hơi thở thoi thóp là sư phụ và sư tỷ đào cô lên từ hố sâu. Sư phụ không chỉ cứu cô còn dạy cô học y, dạy cô võ thuật, dạy cô rất nhiều thứ.
Năm cô 8 tuổi lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ lén gieo quẻ trong đêm. Quẻ tượng gieo xuống sư phụ nắm chặt 3 đồng tiền trong tay, thấy cô lấp ló bên ngoài ông đưa tay vẫy cô đến bên cạnh. Hai thầy trò ngồi trên tảng đá lớn dưới gốc cây đại thụ, sư phụ xoa đầu cô cười vô cùng dịu dàng, ông nói với cô.
- Ninh Ninh mỗi người sinh ra đều có một số mệnh định sẵn, số mệnh của sư phụ là che chở bảo hộ cho Tiểu Vũ, mà số mệnh của con vốn phải chết ở trong ngôi làng đó. Cải thiên nghịch mệnh ắt sẽ bị trời phạt, nếu có một ngày nào đó sư phụ đột ngột rời khỏi thế gian này, dù là dưới hình thức nào đi nữa thì ta hy vọng con có thể thay ta hoàn thành sứ mệnh của mình. Đừng đau lòng cũng không cần thống khổ, bởi vì đó là do sư phụ tự nguyện làm vì con.
Có lẽ năm đó sư phụ đã nhìn thấy được trước kết cục của chính mình nên người mới mang cô rời đi mà không phải là đi cùng sư tỷ. Đời người dương thọ có hạn, khi quyết định cứu cô là người đã nguyện ý sang sẻ thọ mệnh của chính mình cho cô. Đối với cô và sư tỷ người không chỉ là thầy mà còn là cha là mẹ. Người xem bọn họ như con, như máu mủ, như miếng thịt trên thân thể, bất luận trả giá thế nào cũng muốn bảo hộ bọn họ. Sư phụ tin tưởng cô, cô lại phụ sự tin tưởng của người.
Ninh Hân đứng trên triền đá nhìn về phía chân trời, từng tia nắng sớm xuyên qua kẽ lá, tiếng chim rừng bắt đầu cất lên. Lucas nghe thấy giọng cô, rất nhỏ rất nhỏ giống như đang thì thào lại giống như cô đang tự nói với chính mình.
- Anh biết vì sao tôi tiếp cận anh không, bởi vì chỉ cần tôi trở thành mợ chủ của bang Độc Xà nắm giữ toàn bộ thế lực ở thủ đô, về sau khi sư tỷ trở lại liền có thể giúp chị ấy diệt sạch nhà họ Hạ. Sư phụ nói anh chính là người trong định mệnh của tôi.
Phải trước khi đi sư phụ đã gieo cho cô một quẻ, ông ấy nói Lucas Phi Long chính là người trong số mệnh của cô, chỉ cần bọn họ có thể yên ổn vượt qua 3 năm, về sau sẽ là thiên trường địa cửu. Chỉ là nếu không thể vượt qua, liền sẽ là cửu hận thâm thù, vạn kiếp bất phục. Sư phụ hỏi cô có nguyện ý hay không, nếu như nguyện ý về sau hãy dùng toàn bộ thế lực mà cô có để bảo hộ sư tỷ, cô một chút cũng không do dự liền nguyện ý. Chỉ là hiện tại tất cả bọn họ điều không thể vượt qua được một cái 3 năm kia. Số trời đã định thật nực cười làm sao.
Lucas khẽ nhíu mày, nếu cái cô muốn là nắm toàn bộ thế lực của bang Độc Xà, vậy vì cớ gì còn muốn phản bội anh.
- Thứ cô muốn tôi đã cho cô rồi, vì sao còn phản bội tôi.
Đó là câu hắn vẫn luôn muốn hỏi cô. Ninh Hân cười, nụ cười nhẹ tựa khói sương, vì sao ư.
- Bởi vì anh quan trọng hơn hết thảy.
Phải bởi vì mạng anh, cô đã buông bỏ nhiệm vụ mà sư phụ giao phó, bởi vì anh cô thà để anh hận cô đến thấu xương, bởi vì cô yêu người đàn ông này, luyến tiếc sự dịu dàng ấm áp của anh. Vậy cho nên giờ đây cô mới phải nhận quả báo mất đi hết thảy những người cô yêu thương nhất.