Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 8



Hạ Lưu Ly im lặng một lát. Đáng nhẽ năm đó cô không nên bỏ nhà ra đi như thế, phải chi nói một câu với cả nhà thì tốt rồi, họ sẽ không lo lắng cho cô đến như vậy.

"Dạ... chuyện này không nói có được không ạ?" Cô ngập ngừng.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô, bà ngoại cũng hiểu hai năm qua cô đã phải chịu nhiều khổ cực đến như thế nào. Bà ấy chỉ đưa táo cho cô ăn rồi nói:

"Được, khi nào cháu muốn kể thì cứ việc tâm sự với bà hoặc mẹ cháu nhé!"

Đã rất lâu rồi cô chưa được nghe những lời dịu dàng này của bà. Khóe mắt cô lại bắt đầu cay, nước mắt lại chảy xuống. Cô nghẹn ngào chạy đến ôm chặt lấy bà vào lòng.

"Xin lỗi, con thực sự xin lỗi!"

Bà cô mỉm cười một cách quỷ dị, vỗ nhẹ vào lưng cô, "Ha! Ha! Ha! Ổn rồi, nếu cháu muốn xin lỗi thì cho bà ít máu nhé!"

Nghe câu này của bà làm cô sững người lại, cảnh giác lùi lại về sau. Khuôn mặt nhân hậu, nụ cười quen thuộc của bà vẫn rất bình thường. Điều kì lạ ở đây là tại sao khi cô ôm chặt bà thì lại có cảm giác lạnh sống lưng đến như vậy? Cứ như cô đang ôm một cái xác ấy!

"Trời đất, cháu sao thế? Bà chỉ nói đùa thôi mà!"

Bà cô lại mỉm cười thân thiện. Lúc này cô mới thả lỏng được một chút, gượng gạo đáp: "Vâng, bà làm cháu sợ hết hồn đấy!"

Bất chợt phòng bếp vang lên tiếng mài dao, nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chắc là con dao thái thịt lại bị mòn rồi, nên mẹ cô mới mài lại nó thôi. Cô đứng dậy định vào bếp phụ mẹ nấu bữa tối thì một cánh tay màu đen ở dưới sàn nhà trồi lên, nắm chặt lấy chân cô.

"Cái quái gì vậy?" Khuôn mặt cô biến sắc hẳn.

Hạ Lưu Ly cố gắng thoát khỏi cái bàn tay dơ bẩn ấy, cô giậm chân thật mạnh xuống sàn nhà. Bà cô cũng bất chợt đứng dậy, từ từ tiến lại gần cô.

"Cháu sao thế? Sao lại đạp vào tay bà?"

Lúc này cánh tay phải của bà cô biến thành màu đen dài như một sợi dây thừng, nằm be bét dưới chân cô.

Bây giờ cô mới nhận ra được đây không phải là bà của mình. Bà cô sẽ không có bộ dạng nhớt nhát, đáng sợ đến như thế. Hạ Lưu Ly vội vàng dùng chân đá quái vật ấy ra xa rồi chạy vào trong nhà bếp tìm mẹ.

Mẹ cô vẫn đang mải mê mài con dao cùn trong tay mình. Hạ Lưu Ly sợ hãi chạy đến bên cạnh mẹ.

"Bà bị biến thành quái vật rồi mẹ ơi, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Hạ Lưu Ly nắm lấy tay của mẹ, tuy nhiên cô vừa chạm vào thì bàn tay ấy lại tan chảy thành thứ bột dẻo đen xì, chảy ròng xuống sàn nhà.

Tiếng rên rỉ của mẹ cô vang lên: "Đau... đau... Lưu Ly... con hư lắm nha, mẹ phải phạt con."

Khuôn mặt của mẹ cô bắt đầu biến dạng. Khóe miệng mở rộng phạm vi, kéo dài đến gần khóe mắt. Làn da trắng của bà cũng đen lại và trở thành một dạng chất lỏng kì lạ. Bà ấy cầm con dao lên, ánh mắt đáng sợ nhìn cô mà nói:

"Cho mẹ ít máu đi nào!".

Hạ Lưu Ly đứng hình, đôi mắt cô mở to đồng tử hơn bao giờ hết, khuôn mặt tối sầm lại. Đãng nhẽ lúc này cô phải chạy khỏi nơi đáng sợ này ngay lập tức chứ? Nhưng tại sao chân cô lại không thể cử động được? Cô cúi xuống nhìn xuống dưới chân, hai bàn tay màu đen đã giữ chặt lấy đôi chân của cô.

"Đừng có chạy chứ! Cháu phải ngoan thì bà mới no bụng được."

"Câm miệng!!!" Hạ Lưu Ly tức giận hét lớn.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén như một con dao làm cho hai con quái vật im lặng một lúc. Mặc dù cả người cô đã run lên vì sợ hãi nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được mấy lời kinh tởm mà bọn quái vật đang nói. Nước mắt cô lại bắt đầu rơi cùng với lời nói kiên định:

"Các người không xứng để giả làm người thân của tôi! Bà và mẹ tôi sẽ chẳng đối xử với tôi như thế này, đồ dị hợm đáng ghét mau cút khỏi căn nhà này đi!"

Hai con quái vật đó nhìn nhau cười rồi lại nhìn cô với ánh mắt đen đục như hố sâu, bọn chúng đồng thanh đáp:

"Ha! Ha! Ha! Bà và mẹ ngươi đều đã bị bọn ta ăn mòn từng ngày và chết rồi, cơ mà thể xác mà ngươi đang thấy cũng chính là thể xác của họ đấy!"

Cô sợ hãi đưa tay lên bịt hai tai của mình lại mà hét lớn: "Tất cả im hết đi, chuyện đó không thể... không thể xảy ra... "

Niềm hy vọng, sự ấm áp, nụ cười của mẹ... còn có cả của bà cô nữa! Tất cả đã bị cô hại chết, nếu như cô không có dòng máu của thần nữ, nếu cô không khờ dại đi theo tên chiến thần thì có lẽ bà và mẹ sẽ chẳng bị bọn chúng cắn nuốt từng ngày.

Hai con quái vật cũng chẳng rảnh mà đứng nhìn thức ăn đau khổ như thế! Bọn chúng bắt đầu lao đến để đánh chén cô một cách nhanh gọn. Hạ Lưu Ly cũng chẳng muốn phản kháng nữa, tâm hồn cô bây giờ đã chết, không còn gì luyến tiếc.