Bác Sĩ Hứa Tha Cho Tôi

Chương 19



Kha Như ngồi trên xe mà lòng đầy vui mừng, người vừa rồi điện cho cô chính là chú và thím của cô.

Họ gọi đến báo tin muốn về quê viếng thăm ba mẹ của Kha Như, từ lúc ba mẹ cô mất đến giờ họ chưa một lần nào hỏi thăm đến, cũng là người coi cô là một kẻ phiền phức không muốn nuôi nhận.

Ngoài mặt thì rước cô lên thành phố này, để xóm giềng không nói ra vào, nhưng khi lên được đây thì tìm cách cho cô dọn đi.

Cô không nghĩ nhiều về họ, nếu có trách cũng không thể nào trách được, dù sao cô cũng coi họ là người nhà, Kha Như nghĩ có lẽ chú và thím của cô đã suy nghĩ lại biết mình đã sai nên rất hối hận.

Tha thứ cho người khác, đó cũng là cách giải thoát nổi thù hận trong lòng, Kha Như đưa tay lên lòng ngực thở nhẹ ra một hơi.

Người đã mất thì cũng đã mất rồi, cho dù cô có hận thù đi nữa, không thể giải quyết được gì cả, nếu chú và thím muốn đi về quê cùng cô cũng được, lâu rồi cô cũng chưa về, ngày mai cũng là chủ nhật nên được nghỉ, đi trong đêm nay thì trời rạng sáng sẽ tới.

Nhà của chú trong một căn hẻm nhỏ, khi cô vừa bước vào nghe thấy tiếng cãi vã xen lẫn tiếng khóc lóc.

" Đừng đánh, sẽ có người đến trả tiền cho các ngươi mà. "

" Cháu của tôi sắp tới rồi. "

Giọng này chính là chú của cô, ông ấy đang quỳ xuống cầu xin người đàn ông, thím của cô thì không ngừng khóc nức nở.

Kha Như đứng luôn tại chỗ, nhà cửa trông rất bừa bộn, đồ đạc trong nhà đã bị đập phá không ít.



Dường như Kha Như đã hiểu ra vấn đề, họ đang nói dối cô.

Khi thấy Kha Như đến, thím cô vui mừng chạy lại nắm lấy tay cô mà van xin : " Con cho thím mượn tiền nha, thằng Ngạn nó thiếu nợ người ta rồi nó trốn đi mất rồi. "

Ngạn - không ai khác chính là con của họ.

Lại là thiếu nợ, Kha Như lạnh nhạt nhìn bọn họ nói : " Tôi không có tiền, tự các ngươi đi mà trả."

Do cô quá mềm lòng, cứ tưởng họ đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Cũng vì thiếu nợ mà ba cô đã mất trên biển, khi Kha Như mười bốn tuổi, khi ấy cô vẫn còn ba mẹ bên cạnh mình.

Biết hôm đó sẽ có bão lớn nên ba của Kha Như cũng quyết định ở nhà không đi biển đánh bắt cá, nào ngờ chú của cô do thiếu nợ đến nhà năn nỉ ba của cô để mượn tiền, nếu không thể trả hết nợ thì sẽ bị đánh chết không thì bán nhà.

Chỉ vì hai người họ là anh em với nhau, ba cô đánh liều đi ra biển mặc cho mẹ cô cấm cảm ba Kha Như vẫn nhất quyết đi, nào ngờ lại xảy ra chuyện không đáng muốn...

Nghĩ đến đây thôi làm cô thấy buồn lòng thêm, nhiêu đó là chưa đủ sao? Có ý không muốn nuôi nhận cô, cũng không hề ăn năn, bây giờ lại lừa cô là muốn về viếng thăm ba mẹ để cô tới đây chủ là muốn mượn tiền.

Thím cô biết rất rõ, nếu như nói mượn tiền chắc chắn Kha Như sẽ không đến, càng hận họ thêm, không phải vì không muốn nhận nuôi cô chỉ là họ không có tiền, thêm một miệng ăn nữa sẽ không đủ sống.

" Tiền ba mẹ cháu để lại đâu.? " Chú cô khi nghe đến không có tiền thì tức giận.



Giờ còn dám nhắc đến tiền trước mặt cô, đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, tiền ba mẹ cô để lại đã đem đi trả nợ hết cho bọn họ giờ còn nhắc đến.

" Rồi sao? Có trả hay không. "

Người đàn ông nãy giờ mới lên tiếng, đứng cạnh ông ta còn có thêm hai ba người đàn ông nữa, đây có lẽ là chủ nợ, bề ngoài trông rất hung bạo, tay và chân còn có hình xăm, Kha Như không ngờ gia đình nhà bọn họ lại tiếp tục lăn vào nợ nần, cô đã quá sai lầm vì đã tin tưởng họ mà đến đây.

" Cho chú mượn tiền đi, chỉ 200 triệu thôi."

Nói ngoài miệng thì nghe rất dễ, đó là số tiền không hề nhỏ, cô làm gì có số tiền lớn như vậy, nếu có cô cũng sẽ không cho mượn, vì tiền mà bọn họ đã mượn của gia đình cô vẫn không trả.

Thấy cô im lặng, chú rất tức giận, nghĩ rằng Kha Như quá ích kỷ, dù gì cũng là người nhà với nhau mà để mặc nhìn họ sống chết.

" Tôi đã nói là không có. " - Kha Như tức giận nói, người cô bất giác thì run lên.

Nước mắt không kìm được về rơi xuống, tủi thân xen lẫn cô đơn, cô ngồi gục xuống mặt đất lạnh lẽo.

Kha Như thật sự rất bất lực, họ không chịu thay đổi gì cả, bao giờ mới hết làm phiền đến cô đây.

Thím cô thì rất khó xử, bà cũng không muốn gọi điện đến mượn tiền của cô, thật sự là không còn mặt nữa nào để có mặt với cô nữa, có trách là trách chồng bà không biết suy nghĩ.

Bà đã hết cách, cũng đã gọi điện cho rất nhiều người để mượn tiền, do nhiều lần mượn mà chưa trả hết được, nên họ không cho mượn tiếp, nợ nần lại chồng chất thêm nợ nần, chồng bà thì lại khăng khăng muốn gọi Kha Như đến, nghĩ rằng cô sẽ có tiền cho họ mượn, bà biết Kha Như đã rất khổ sở vì đã mất gia đình, luôn phải sống cô đơn trong căn nhà thuê nhỏ, họ cũng chưa một lần đến ghé thăm cô, bây giờ mở miệng ra lại nói mượn tiền, điều này thật sự rất khó.