Ninh Vãn hoàn toàn tỉnh táo vào ngày thứ 3, cũng từng mơ màng tỉnh lại hai lần, nhưng sau khi thuốc mê hết tác dụng, đau đớn khiến ý thức trở nên mơ hồ, vì thế lại ngủ thiếp đi, cho đến ngày thứ 3 mới có chút sức, tỉnh lai từ cơn mê dài.
Cậu vừa mở mắt, một gương mặt thanh tú xuất hiện trong tầm mắt cậu, nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc: “Cậu thật là lười biếng, lâu như vậy mới tỉnh.”
Ninh Vãn sững sờ trước nụ cười của Thẩm Thư Vân một hồi lâu, môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể kêu một tiếng,: “Vân ca?”
“Ừ, tôi ở chỗ này.”
Hàng mi dài của Ninh Vãn run lên, hai mắt chợt sáng lên, cậu muốn đứng dậy nhìn kỹ Thẩm Thư Vân, liệu anh có bình an vô sự, nhưng ngay khi cánh tay vừa cử động, một cơn đau nhói ập đến, đau đến mức sắc mặt nhanh chóng trắng bạch, phải xuýt xoa một tiếng.
“Đừng lộn xộn!” Thẩm Thư Vân biết Ninh Vãn muốn làm cái gì, ngồi xổm xuống bên giường, độ cao vừa tầm để Ninh Vãn nhìn thấy mình “Tôi ổn cả, không bị thương.”
Ninh Vãn giống như không biết chính mình mới là người bị thương nặng, lại nở nụ cười toe toét tỏ vẻ may quá không có việc gì, liên tục nói hai tiếng “Vậy là tốt rồi”.
Thẩm Thư Vân trong lòng co rụt lại, chỉ cảm thấy đáy lòng mềm nhũn. Anh đưa đầu qua, hôn nhẹ lên mi cốt (xương lông mày) Ninh Vãn, nhân lúc Ninh Vãn vẫn chưa kịp phản ứng lại hôn lên sống mũi cau thẳng một cái nữa: “Cậu phải nhanh khỏe lên, bằng không còn phải phiền tôi chăn sóc cậu, đúng không?”
Ninh Vãn bị hai nụ hôn này làm cho cứng đờ, hô hấp dồn dập, cẩn thận nhướng mi, run giọng nói: “Vân ca? Anh, anh đây là?”
Thẩm Thư Vân nhìn bầu trời sau cơn mưa bên ngoài cửa sổ, những đám mây lặng lẽ vây quanh mặt trời đang nhô ra một nửa, mặt trời mơ hồ hơi nước, nhàn nhạt phả vào mặt anh qua cửa sổ, ấm áp kèm theo sự lười biếng.
Anh cụp mắt xuống, ý cười trên khóe môi mở rộng, sau đó vươn tay nắm lấy tay Ninh Vãn. Trên ngón tay thon gầy của mình, còn đeo theo một chiếc nhẫn, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng —— là lúc Thẩm Thư Vân thu dọn đồ cho Ninh Vãn, ngẫu nhiên phát hiện hóa ra là nhẫn cưới, anh một lần nữa lại đeo nó vào tay.
“A Vãn, em muốn cùng anh cùng nhau về nhà.”
Hơi ấm xuyên thấu những kẽ tay, bọn họ tay cầm bên nhau, giống như mộng và lỗ mộng (là loại ghép các mảnh gỗ không cần đinh vít, người Nhật hay sử dụng kỹ thuật này) chặt chẽ bền lâu, dù có là cơn gió xuân mềm mại nhất thế giới này, cũng không thể xuyên qua đôi bàn tay đang nắm chặt.
Bọn họ cũng đều biết, chờ đợi bọn họ sẽ rất dài, có lẽ là cả cuộc đời.
Nhưng dù là trời nắng vẫn là ngày mưa, chỉ cần bạn nắm chặt tay người mình yêu, bạn sẽ không lạc lối trên con đường phía trước nữa.