“Cậu dám đối xử tệ với đứa nhóc nhà họ Triệu của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
————————————————
Một đám người ầm ĩ ra ra vào vào trong phòng bệnh, động tĩnh không hề nhỏ. Quý Phù Dung đi vào, nhíu mày: “Sao lại nhiều người như thế này? Bệnh nhân có còn muốn nghỉ ngơi nữa không?”
Đầu tiên bà nhìn vào Lê Nhiễm rồi sau cùng mới nhìn tới Chu Khải Thâm. Lúc hai ánh mắt chạm nhau, Quý Phù Dung thì điềm tĩnh nhưng Chu Khải Thâm đột nhiên bước lên trước một bước, trí nhớ rất tốt gọi bà: “Chị Quý, đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt của Quý Phù Dung vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, khẽ gật đầu một cái xem như đáp lại. Nhưng trên mặt viết rõ ràng: Tôi quen biết cậu sao?
Bà nói: “Nếu không còn chuyện gì khác mọi người đã có thể rời đi, bệnh nhân còn phải làm mấy cái kiểm tra, đàn ông không tiện ở lại.”
Lý do chính đáng, mọi người đều bị đuổi đi.
Lê Nhiễm làm một cái ám hiệu với Triệu Tây Âm, “Mau khỏe nhé, tớ mời cậu ăn cơm.”
Tiểu Thuận cũng vẫy vẫy tay, “Chị Tây, em đi nhé.”
Lúc Lê Nhiễm đi ngang qua Cố Hòa Bình thì, đặc biệt “vô ý” đạp anh ta một phát, dẫm tới là có kỹ thuật và nội hàm, đầu ngón chân Cố Hòa Bình đau đến phát tê, “Má nó, bụng dạ cô tóc đỏ này thật đủ hẹp hòi a.”
Chu Khải Thâm nán lại hai giây, sau đó đi tới bên giường, cô ngồi, anh đứng, ánh mắt anh cụp xuống tựa một tấm lưới vừa nặng vừa dày. Anh không lên tiếng, chỉ là cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rối trước trán cô ra sau tai.
Triệu Tây Âm theo quán tính lui người về sau khiến cho động tác của Chu Khải Thâm dừng lại giữa chừng. Lúc anh rút tay về, đầu ngón tay run run. Hai người không ai nói gì, Chu Khải Thâm rời khỏi bệnh viện.
Tài xế đã được cử tới sân bay đón người, trong khi chiếc Land Rover của anh thì đã đưa đi bảo dưỡng cho nên lúc sáng anh ngồi xe của Cố Hòa Bình tới đây. Cố Hòa Bình quay đầu xe, vừa đánh tay lái vừa mắng: “Tiểu Tây kết giao với kiểu bạn gì thế không biết, lực lớn như trâu, có còn là phụ nữ nữa không? Dẫm tới độ tôi không thể nhấn chân ga được nữa rồi!”
Chu Khải Thâm chỉ mải hút thuốc, kính xe được hạ xuống, trong vòng nửa khắc đồng hồ mà anh đã hút sang điếu thứ ba.
(*) 1 khắc tương đương với 15’.
Cố Hòa Bình cũng là một người tỉ mỉ, chờ đến khi xe đi ra đường lớn mới hỏi: “Cậu quen vị bác sĩ kia à? Cậu có thể gọi tên chị ta. Song xem phản ứng của chị ta thì, giống như không quen biết cậu.”
Chu Khải Thâm dúm tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, rất nhanh sau đó lại châm điếu khác nhưng bị Cố Hòa Bình dùng tay phải đè lại, “Được rồi được rồi, cậu huân phổi cậu nhưng đây là xe tôi đó, tôi mới vừa đem xe đi rửa hôm qua, giờ đâu đâu cũng đều là mùi.”
Chu Khải Thâm ném hộp thuốc ra ghế ngồi phía sau, mặt không cảm xúc nói: “Quý Phù Dung, bác sĩ Quý, là bạn với cô của tiểu Tây, tôi từng gặp mặt chị ấy trong một buổi tiệc vào bốn năm trước.”
Từ nhỏ anh đã có một trí nhớ rất tốt, lúc còn học cao trung anh đặc biệt giỏi toán. Trời phú anh có một cái đầu nhạy bén, tuy không thể nói nhìn qua là nhớ nhưng chỉ cần là chuyện anh để tâm thì, cái gì cũng đều có thể nhớ kĩ. Triệu Tây Âm là chuyện lớn nhất anh “để tâm”, nên tất cả những thứ liên quan tới cô anh đều khắc cốt ghi tâm.
Cố Hòa Bình không lấy làm bất ngờ, “Nhưng xem phản ứng kia của bác sĩ Quý, thật giống như không nhớ ra cậu?”
Chu Khải Thâm cười khẩy, “Chị ấy cố ý.”
Cố ý sắm vai không quen, cố ý làm như không thấy khi anh bắt chuyện.
Nương qua kính chiếu hậu Cố Hòa Bình liếc anh một cái, trêu chọc: “Chẳng lẽ cậu già trẻ không kỵ, ách, Chu ca, khẩu vị cũng thật nặng nhá.”
Cố Hòa Bình không dám nhắc lại chuyện râu ria này nữa, xoay chuyển đề tài, “Cô của tiểu Tây vẫn còn ở Mỹ à?”
Chu Khải Thâm ừm một tiếng, “Đang ở Mỹ, công ty cô ấy chuẩn bị tiến quân ra thị trường, tôi nghe phía bên chứng khoán nói hẳn chừng hai tháng này.”
“Ồ, vậy là sắp về nước rồi.” Cố Hòa Bình cười tới ý tứ thâm sâu: “Ngài thế mà đụng tới vị Phật gia này rồi.”
Mặt mày Chu Khải Thâm nhăn nhó, sắc mặt không được tự nhiên.
Tất nhiên, Cố Hoàn Bình biết Triệu Linh Hạ cô ruột của Triệu Tây Âm là người như thế nào. Mạnh mẽ đến mức không hề giống phụ nữ, bà kinh doanh ngành hóa chất, trong cái vòng kia cũng được xem là nổi tiếng. Gần năm mươi năm bà không hề kết hôn, sống một cuộc sống độc thân song bên người không thiếu đàn ông nguyện hiến trái tim vì bà, quả là thật Võ Tắc Thiên phiên bản hiện đại.
Lúc trước Chu Khải Thâm kết hôn, vì để vượt qua cửa ải này của bà mà đã ăn không ít đau khổ. Ngay trong ngày cưới, Triệu Linh Hạ chỉ thẳng vào mặt anh, đe dọa: “Cậu dám đối xử tệ với đứa nhóc nhà họ Triệu của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
Tư thế oai phong như gió, cả người đằng đằng sát khí, một người không sợ trời không sợ đất như Chu Khải Thâm, vậy mà lại sợ vị cô vợ này.
Bây giờ đã là mấy năm sau rồi, đã ly hôn, gia đình cũng tan rã, nhưng chân Chu Khải Thâm không gãy, vẫn còn ở đó.
Triệu Linh Hạ nói nhất định phải đối xử tốt với cô nhóc nhà họ Triệu.
Là anh đối với Triệu Tây Âm chưa đủ tốt sao?
Trái tim Chu Khải Thâm dón đầy băng tựa như vừa rơi xuống hẻm núi sâu thẳm, anh chỉ có thể làm tới như vậy, thật sự tận lực rồi.
Suốt nửa chặng đường sau trong xe rơi vào trạng thái yên tĩnh, Cố Hòa Bình đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy, chắc chắn vị bác sĩ Quý này gạt cậu chuyện gì đó.”
——
Triệu Tây Âm nán lại ở chỗ Quý Phù Dung một ngày rồi quay về, người phụ trách đoàn múa gọi điện cho cô, nói cho phép cô nghỉ năm ngày, mấy hôm nay chỉ tập luyện giống như mọi ngày mày thôi, đợi khi nào cô trở lại mới sắp xếp lại đội hình. Đây chắc chắn là lời của Mạnh Duy Tất đưa xuống, anh ta luôn là người nói được làm được.
Mà phía bên Triệu Văn Xuân cô cũng không dám nói thật, chỉ nói bên đoàn gia tăng tập luyện cho nên tối hôm qua cô ngủ lại ở đó. Thêm phần thầy Triệu phải đứng lớp, đi sớm về trễ nên cũng không nghi ngờ.
Sầm Nguyệt rất đáng yêu, mỗi ngày đều gởi tin nhắn báo cáo tin tức trong đoàn cho cô, mấy ngày nay không tập động tác mới, dường như chương trình học cũng đợi cô trở lại rồi mới sắp xếp vậy. Triệu Tây Âm cầm di động cười, cười rồi lại cười, tâm trạng nhẹ nhõm.
Chiều ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc điện thoại đến cả chính cô cũng bất ngờ.
Số điện thoại của Trương Nhất Kiệt vô cùng dễ nhớ, số đuôi là bốn số 1, thật sự tương xứng địa vị “Nhất ca” của anh ta ở trong cái giới chế tác này. Anh ta chính là người “không có chuyện không lên điện tam bảo”, sau màn giới thiệu hết sức khách sáo, anh ta nói: “Tiểu Triệu, em có thể gọi cho Mạnh tổng một cuộc điện thoại không? Đã ba ngày rồi cậu ấy không xuất đầu lộ diện, không ty không có, nhà cũng không ở.”
Triệu Tây Âm nghe tới là đầu óc mơ hồ, “Dạ?”
Trương Nhất Kiệt thả chậm tốc độ nói, lặp lại câu nói vừa rồi: “Đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Mạnh tổng, tôi không tìm được cậu ấy trong khi có một đống chuyện đang chờ cậu ấy giải quyết, nhưng đây chỉ là thứ yếu. Chủ yếu chính là, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện.” Sợ Triệu Tây Âm từ chối, Trương Nhất Kiệt vô cùng thạo ăn thạo nói nhồi thêm một câu: “Từ cái hôm đưa em đến bệnh viện xong, liền không nhìn thấy cậu ấy nữa.”
Từ bao giờ quan hệ giữa cô và Trương Nhất Kiệt sâu sắc đến vậy chứ, ở trong cái vòng này và có được vị trí như bây giờ thì bản thân anh ta đã không còn cái gọi là tấm lòng Bồ Tát, nói cái gì, nói như thế nào, tất cả đều có mục đích rõ ràng. Lúc đó anh ta không quản được cậu thanh niên không quên tình cũ, cũng không tài nào hiểu được dáng vẻ cam tâm tình nguyện vì người mà tiều tụy của Mạnh Duy Tất.
Triệu Tây Âm nghe ra ý tứ của anh ta, bèn mượn lời của anh ta nói: “Kiệt ca, em vừa mới xuất viện giờ vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà, ai em cũng chưa gặp, sức khỏe em chưa hồi phục nên phải nghe lời căn dặn của bác sĩ, hai ngày nay không được đi ra ngoài. Nếu như bên đoàn cần tập luyện thì anh nhất định phải nói với em nhé.”
Đầu bên kia im lặng trong hai giây, Trương Nhất Kiệt khẽ cười, “Không sao cả, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Triệu Tây Âm cũng không nghĩ nhiều, vì thế chuyện này cứ thế liền qua. Buổi sáng cô ngủ thêm một lúc, dậy rồi lại muốn nhân thời gian rảnh rỗi xem lại video huấn luyện, vừa xem vừa bấm dừng, soi mói từng động tác của mình để tìm ra những chỗ chưa đạt yêu cầu, cẩn cẩn thận thận ghi vào sổ.
Gần đến trưa thì có một dãy số lạ gọi tới.
Triệu Tây Âm nghĩ là của nhân viên sale nên không nhận, dứt khoát bấm tắt. Mấy phút sau, dãy số kia lại gọi tới.
Triệu Tây Âm uống thuốc, ấn vào chế độ rảnh tay song lại không lên tiếng. Trong hai, ba giây này không hiểu tại sao bầu không khí bị thay đổi. Rốt cục đầu bên kia cũng nói: “Chào cháu, tiểu Triệu, dì có thể gặp mặt cháu được không?”
Âm thanh này khá trùng khít với một số đoạn trong kí ức, thậm chí Triệu Tây Âm không cần phân biệt cũng biết đó là ai.
Mẹ của Mạnh Duy Tất, Nhan Phẩm Lan.
Triệu Tây Âm há to miệng song đầu óc bị kẹt cứng, tới nỗi không nói ra được một chữ trọn vẹn. Nhan Phẩm Lan không cho cô cơ hội từ chối, nói thẳng: “Tiểu Triệu, gặp mặt dì một lúc nhé? Dì đang ở ngay dưới lầu nhà cháu đây.”
Chiếc xe sang trọng đậu trong tiểu khu cũ kỹ này thật sự chói mắt, Nhan Phẩm Lan đeo kính râm, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Tây Âm nhìn thấy bà thì, bước chân khựng lại giữa đường, cũng không tiến thêm bước nào cả. Nhan Phẩm Lan vui mừng bước xuống xe song lại thấy cô không nói gì, vì thế bầu không khí trở nên nửa lúng túng nửa khó xử. Người quen trong tiểu khu rất nhiều, hễ ai đi tới đi lui cũng đều ghé mắt nhìn. Triệu Tây Âm không muốn chọc người ta chê trách bèn bình thản nói: “Ngài đi qua bên này đi ạ.”
Trong một góc ít người cạnh bồn hoa, Nhan Phẩm Lan không thể nhẫn nại nữa, vừa lo lắng vừa cầu xin: “Tiểu Triệu, dì xin cháu gọi cho Duy Tất một cuộc điện thoại, dì không dám trông mong cháu sẽ đi gặp mặt thằng bé, gọi một cuộc điện thoại, chỉ một cuộc điện thoại thôi, có được không cháu?”
Triệu Tây Âm nhìn bà, không nhúc nhích.
Nhan Phẩm Lan có vóc người duyên dáng và khí chất sang trọng, nhiều năm như vậy nhưng bà giống như không bị thời gian chi phối, trang sức bằng ngọc điểm xuyến trên bộ trang phục xinh đẹp càng khiến bà thêm đoan trang tao nhã, da dẻ được chăm sóc tốt tới độ khó tìm ra một cái vết nhăn. Chỉ là tình cảnh này, khác xa với hình tượng người phụ nữ vênh váo độc đoán trong kí ức, bây giờ chỉ còn yếu đuối và cầu xin, trong đáy mắt đuôi mày, tất cả đều là nỗi lo lắng của một người mẹ đối với đứa con trai cưng của mình.
Bà nói rất nhiều, dùng từ dịu dàng, mỗi chữ đều mang theo thái độ khiêm nhường.
“Sau khi Duy Tất xuất ngoại, tình trạng của thẳng bé vô cùng không tốt, dì sợ thằng bé có chuyện nên tìm người trông coi thằng bé. Cháu biết không…” Nhan Phẩm Lan nói, viền mắt ướt đẫm, “Lúc ở Mỹ thằng bé liên tục tìm tới bác sĩ tâm lí trong suốt một năm, sau đó trầm trầm lặng lặng như thể biến thành người khác. Thằng bé cắt đứt liên lạc với người nhà khiến bố thằng bé giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với thằng bé, nhà họ Mạnh chỉ có mỗi nó chỉ là suýt chút thì thằng bé bị hủy hoại rồi.”
Triệu Tây Âm giẫm trên mặt đất, nhưng lại bị nói tới mất cả trọng lượng, tâm trí cô phiêu diêu, rất nhiều câu thậm chí còn không nghe rõ. Mãi cho đến khi Nhan Phẩm Lan đột nhiên nắm lấy tay cô, “Tiểu Triệu, đối với những hành động trước kia của mình dì chân thành xin lỗi cháu, cháu cứ coi như dì già rồi, đầu óc không còn lanh lợi, làm lỡ cháu và Duy Tất. Thật ra dì vẫn luôn muốn nói chuyện với cháu, nhưng cháu đã kết hôn cho nên dì không tiện đến làm phiền. Bây giờ, bây giờ…”
Mỗi một chữ Nhan Phẩm Lan đều nói rất tha thiết khẩn khoản, động tình động tâm, “Tấm lòng của Duy Tất đối với con vẫn chưa từng thay đổi, đứa nhỏ này thật sự đã tẩu hỏa nhập ma. Tiểu Triệu, cháu có thể thương xót thằng bé, có được không cháu…”
Triệu Tây Âm cắt ngang: “Dì ơi, ngài đừng nói như vậy, lời lẽ ấy mới thật sự là sỉ nhục con trai ngài.”
Nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của Nhan Phẩm Lan đã dứt khoát gãy ngang khiến nước mắt bà lập tức trào ra. Triệu Tây Âm chầm chậm rút tay mình ra khỏi tay bà, xoay người muốn rời đi.
“Triệu Tây Âm.” Nhan Phẩm Lan gọi cả họ tên cô, không thèm đếm xỉa tới câu nói sau cùng của cô.
Đầu thu, giữa trưa ánh mặt trời mang theo hơi nóng còn sót lại của mùa hè, quầng sáng bị cây ngô đồng chắn lại, chỉ còn vài vụn sáng tự do chao mình. Triệu Tay Âm cảm thấy chóng mặt, bên tai vang lên tiếng ong ong song thế giới bên ngoài dường như yên tĩnh.
Nhan Phẩm Lan rời đi, lần lữa thật lâu sau, Triệu Tây Âm mới gởi cho Mạnh Duy Tất một cái tin nhắn, “Anh đang ở đâu?”
——
Nhà ở vùng ngoại ô có địa thế dựa núi, tọa cạnh sông chính là địa phương tốt để tu dưỡng bản thân. Nhà này cách nhà kia một khoảng rất rộng, hàng hàng tử trúc(*) được người ta tỉa tót thành từng cụm dày, song song với đó chính là khuôn viên trang nhã thanh lịch bao quanh mỗi một ngôi nhà, vuông và tròn, trời và đất, thiết kế hướng tới sự dung hợp của phong thủy.
(*) Tử trúc: Trúc màu tím.
Lúc Triệu Tây Âm đến nơi, cô nhìn thấy cằm Mạnh Duy Tất lún phún râu, trên người anh ta là bộ đồ ngủ bởi vì nằm ngủ mà mặt sau nhăn nhúm, trông anh ta gầy đi rõ ràng. Nhìn thấy cô, tâm tình ngột ngạt chỉ chỉ sofa, “Em ngồi đi.”
Triệu Tây Âm không cần làm bộ khách sáo với anh ta, “Mạnh Duy Tất, anh đưa tay ra cho em.”
Triệu Tây Âm không muốn phí lời với anh ta, cô đi tới dứt khoát nắm lấy tay anh ta kéo về phía mình. Động tác của cô quá nhanh quá bất ngờ, vốn dĩ tinh thần Mạnh Duy Tất đã không tốt, trong lúc nhất thời không kịp phòng vệ nên bị cô nắm lấy tay.
Cô lật cánh tay phải của anh ta lại, trên cổ tay là chiếc đồng hồ bạch kim hiệu Jaeger LeCoultre nam tính và phóng khoáng. Thương hiệu đồng hồ này có mặt trên rất tinh tế, mặc dù dây đeo hơi lớn nhưng rất hợp với màu da của anh ta, đồng thời còn được cài rất chặt.
Trong mắt Mạnh Duy Tất hiện lên tia hoảng sợ rồi biến mất, thật sự dùng sức muốn giẫy ra khỏi tay cô. Triệu Tây Âm giữ chặt lấy tay anh ta, cũng không biết sức lực ấy đến từ đâu mà móng tay cô gần như bấm vào da thịt anh ta, chính là nắm chặt không buông.
Khóa cài được mở ra, rơi xuống, lộ ra một phần da cổ tay.
Khoảnh mắt đó, thời gian như chững lại, hai người đều đứng im bất động.
Nơi cổ tay có ba đến năm vết sẹo màu đỏ tuy đã nhạt màu nhưng lại nhúm nhó hẹp dài trông vô cùng xấu xí và dọa người. Triệu Tây Âm nhìn chằm chằm, rồi lại nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt Mạnh Duy Tất tĩnh mịch, cả người cũng yên tĩnh một cách kì lạ.
“Tiểu Tây.” Mạnh Duy Tất gọi cô.
Triệu Tây Âm mải duy trì tư thế ấy hệt như một bức tượng điêu khắc. Một lát sau, giọng cô khàn khàn: “Mạnh Duy Tất, không đáng đâu.”
Mạnh Duy Tất mỉm cười, nơi khóe mắt như ẩn như hiện hai cái nếp nhăn nhỏ, cong cong, như thể có một chú én nọ đang xòe đuôi sắp sửa cất cánh bay khỏi mái hiên.
Anh ta nói: “Em đáng mà.”
Cô đứng dậy, “Mạnh Duy Tất, chúng ta đều cố gắng sống thật tốt anh nhé? Chúng ta cùng hướng về tương lai, có được không anh?! Anh không nên như vậy, anh không nên như vậy!”
Nước mắt thấm ướt khóe mắt, cứ lặp đi lặp lại câu nói sau cùng cho đến khi giọng cô nhỏ dần, cảm giác áy náy nén chặt trái tim đến nỗi cô không biết phải làm sao.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên Mạnh Duy Tất ôm chặt lấy cô, nụ hôn bị kiềm nén trong một quãng thời gian dài như mưa tuôn chớp giật rơi xuống môi cô, xé toạt tầng mây cuối cùng đã dày công che chắn, cơn mưa tầm tã cứ như vậy mà trút xuống.
Triệu Tây Âm dùng hết sức kháng cự, đẩy vai anh ta ra, đạp vào chân anh ta, bởi vì mất khống chế mà hai mắt anh ta đỏ lên, đầu gối khẽ khuỵu xuống chặn chân cô lại, đồng thời nắm lấy hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Trên người anh ta có hương sữa tắm mát lạnh trong veo, mấy gốc râu chởm chởm cọ vào da khiến cô đau đớn. Anh ta bắt lấy cằm Triệu Tây Âm, đầu lưỡi ra sức cậy xé không cho phép cô mím chặt môi.
Triệu Tây Âm liều mình đẩy anh ta ra, đệm theo hành động đó chính là tiếng hét vô vọng và một cái tát vào mặt Mạnh Duy Tất.
Mạnh Duy Tất tựa như người vừa tỉnh khỏi mộng, hai mắt đỏ hoe, ngẩn ngơ, choáng váng. Triệu Tây Âm bị anh ta đè lên ghế sofa, cô vừa hoảng vừa sợ nhìn anh ta, Mạnh Duy Tất không ngừng thở dốc, cúi đầu, sau đó vùi đầu vào hõm cổ cô.
Mấy giây sau, vài giọt nước nóng rẫy rơi xuống.
Mạnh Duy Tất xiêu hồn lạc phách đứng dậy, nỗi tuyệt vọng đến từ hai phía chạm vào nhau, đại khái anh ta cũng biết bản thân đã làm nhiều chuyện khốn nạn. Anh ta nói xin lỗi, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, tiểu Tây, xin lỗi.”
Bình tĩnh sau cơn cuồng phong.
Triệu Tây Âm đứng dậy nhìn Mạnh Duy Tất một chốc, vẫn là câu nói kia: “Mạnh Duy Tất, giữa chúng ta đều đã là quá khứ. Quá khứ chính là quá khứ, chúng ta không thể nào quay trở về như trước được nữa, anh biết chứ? Anh hãy cố gắng sống thật tốt, đừng để mẹ anh lo lắng nữa.”
Đột nhiên Mạnh Duy Tất ngước mắt lên, bên khóe miệng có vết máu hẳn là bị thương trong lúc hỗn loạn đi, máu đã khô đọng lại thành một mảng đỏ sẫm. Song ánh mắt anh ta còn đỏ hơn cả vết máu kia, “Là mẹ anh tìm đến em à?”
Triệu Tây Âm nói: “Có quan trọng không? Quan trọng chính là, em đã không còn là Triệu Tây Âm hai mươi tuổi, và anh cũng không còn là Mạnh Duy Tất hai mươi ba tuổi nữa rồi, nhưng con đường phía trước còn dài, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Anh hiểu ý của em mà, đúng không?”
Ánh mắt giao nhau, như một trận chiến giằng co.
Một lúc lâu sau, Mạnh Duy Tất đột nhiên cười, cười đến đẹp trai bức người, vẻ tự tin lại lần nữa tung bay trên gương mặt anh ta. Anh ta nói: “Tiểu Tây, anh sẽ cho em thấy thái độ của anh.”
——
Vài ngày sau, buổi tối.
Mặc dù đây là lúc quán trà bận rộn nhất, nhưng trên thực tế lão Trình sẽ không thường kinh doanh vào ban đêm. Tuy nhiên hôm nay thì khác, có một nhóm khách mời anh ta không dám bỏ bứa, tất cả đều là bạn bè của Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu là người xinh xắn đáng yêu, vì thế từ bé đến lớn nhân duyên của cô ấy luôn vô cùng tốt. Tuổi tác nam nữ xấp xỉ nhau, người nào người nấy đều ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Cố Hòa Bình chỉ tới đây để chơi, nào ngờ bị xem thành người phục vụ. Anh ta thì không ý kiến gì, trái lại còn như cá gặp nước, thỉnh thoảng còn chọc đám người trẻ tuổi bọn họ cười ha ha.
“Trình Cát, cậu căng thẳng hả?” Cố Hòa Bình chòm tới trước mặt anh ta, đột nhiên phát hiện ra thông tin này.
Lão Trình thêm một ít vỏ cam vào bếp lò nhỏ, “Tại sao tôi phải căng thẳng?”
“Mấy người bạn này của tiểu Chiêu cùng một độ tuổi với em ấy, đoán chừng phải kém cậu tám đến mười tuổi đi nhỉ.” Cố Hòa Bình nhíu mày, “Hai người cũng yêu đương lâu rồi, ngài không có chút cảm giác nguy hiểm nào sao? Không nghĩ sẽ cho tiểu Chiêu một cái danh phận?”
Lão Trình thật sự không biết làm sao cho đặng, “Không phải tôi có nghĩ cho hay không, là cô ấy không nghĩ sẽ cho tôi. Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ lập tức đóng cửa ngừng kinh doanh, dẫn cô ấy đến Cục Dân Chính tiện thể cầm theo giấy khai sinh luôn.”
Cố Hòa Bình nói: “Chuyện này cậu phải giữ cho chắc đấy, có nhìn thấy một bàn toàn là trai tráng xanh tươi non kia không, hỏi này nè, cậu có sợ không hả.”
“Nếu cô ấy đồng ý, mười cái Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không kéo nổi, còn nếu cô ấy đã không thích, thì có là buộc xích vào người cô ấy cũng không được.” Trên người lão Trình có một loại cảm giác vô cùng an toàn, vì thế sự tự tin toát ra từ người anh ta cũng thật đáng tin, “Tôi cùng đi với cô ấy một đoạn đường thì sẽ khiến cô ấy hài lòng đoạn đường này. Những cái khác tôi không cần.”
Cố Hòa Bình cảm thấy chua loét, lại nhìn lên trên lầu, “Cậu ấy còn chưa tỉnh sao?”
Lão Trình ừm một tiếng, “Tôi vừa mới xem qua, vẫn còn ngủ, đừng làm ồn, mấy ngày nay cậu ấy bận nhiều chuyện rồi.”
Cố Hòa Bình hạ thấp giọng, “Bao nhiêu người tìm đến cửa rồi?”
“Cũng nhiều đi, nhưng không ai trong số họ đáng tin cả.” Lão Trình nói: “Cậu nhìn thấy cậu ấy bỏ cuộc chưa, chúng ta quen nhau mười lăm năm, cậu ấy có bao nhiêu nỗ lực, dùng hết bao nhiêu nhân lực, chỉ kém chưa dán thông báo tìm người khắp cả nước mà thôi.”
Cố Hòa Bình rầu rĩ, ai ôi một tiếng, “Chu nòng nọc tìm mẹ, đừng nói nữa, đến tôi cũng đau lòng thay cho cậu ấy nữa là.”
Lão Trình a rồi lại a, “Cái sự đau lòng của cậu không lọt vào mắt cậu ấy đâu, đổi lại chỉ cần vị kia đến, Chu nòng nọc sẽ được hồi máu trong vòng vài phút.”
Đang nói thì Chiêu Chiêu chạy tới ôm eo lão Trình từ đằng sau, thò đầu ra ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn anh ta, “Trà của em đã có rồi ạ?”
Lão Trình dùng bàn tay rảnh rang còn lại véo véo gương mặt cô ấy, “Đi đi, đợi lát nữa anh sẽ đem ra cho em.”
Chiêu Chiêu nhảy chân sáo rời đi, lão Trình mang theo trái tim của người cha già, “Chậm một chút, đừng để ngã.”
Tiễn đám bạn học của cô ấy xong, phòng trà đóng cửa.
Chu Khải Thâm đi xuống cầu thang, ngủ được hai tiếng đã khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.
“Sao rồi, bao nhiêu người phù hợp?” Cố Hòa Bình hỏi.
“Ba người, đều đã gặp mặt vào buổi sáng.” Chu Khải Thâm thở hắt ra một hơi, “Cứ như vậy đi.”
Lão Trình: “Không phải trước kia nói ở phía Tây Bắc sao? Thu nhỏ phạm vi lại thì chuyện tìm người sẽ dễ dàng hơn. Cậu cũng đừng quá sốt ruột, tuy nói mưu sự tại nhân nhưng những thứ tỷ như vận may này, ít nhiều cũng cần phải xem duyên phận nữa.”
Chu Khải Thâm gục gặt đầu, lấy một điếu thuốc có thân màu trắng ra châm lửa, “Tôi biết.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, mãi đến khi hút được nửa điếu Chu Khải Thâm mới nghiêng đầu liếc Cố Hòa Bình, “Bình thường cậu mồm mép tép nhảy lắm mà, sao hôm nay im ắng thế?”
Cố Hòa Bình lướt di động, quả thật từ nãy đến giờ anh ta chưa từng thay đổi tư thế.
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lập lòe, đột nhiên hỏi: “Chu ca, cậu đã thêm weixin của Mạnh Duy Tất chưa?”
Ánh mắt Chu Khải Thâm thẳng tắp như ánh kiếm, đằng đằng sát khí, trút đi nhã nhặn liền ẩu tả tới là rõ rõ ràng ràng.
Cố Hòa Bình vừa nhìn là hiểu, vậy khẳng định đã thêm rồi.
“Tôi nói cho cậu một chuyện, cậu cứ xem như nghe một câu chuyện cười mà nghe một chút —— một người bạn của tôi gởi cho tôi ảnh chụp màn hình, là nội dung trước khi Mạnh Duy Tất khóa vòng bạn bè, suốt hai, ba tháng đó cậu ta không hề đăng trạng thái mới, chỉ thích chia sẻ một vài bài báo.”
Chu Khải Thâm thôi hút thuốc, điếu thuốc bị kẹp giữa hai ngón tay khiến từng vòng khói trắng chậm rãi cuộn quanh các đốt ngón tay của anh.
Cố Hòa Bình nói: “Tôi sẽ đọc cho cậu một cái tiêu đề nha ——《Hải Vân Thiên vô cùng chính nghĩa ngồi tù thay người anh em của mình, sau khi ra tù bạn gái đã trở thành vợ của anh em》, 《Cẩn thận với sói xung quanh bạn, cặn bã sẽ không thương lượng với bạn đâu》, 《Lái chiếc xe xúc đất to nhất, tới đào góc tường xinh đẹp nhất. 》
Lão Trình không nhịn được, cười phụt một tiếng.
Cố Hòa Bình không dám nói nữa, trực tiếp đưa di động qua, “Tự cậu xem đi.”
Tầm mắt Chu Khải Thâm rơi xuống màn hình, lúc chiều Mạnh Duy Tất đăng một dòng trạng thái mới, đính kèm một bức ảnh hoa hồng phớt đặt ở ghế phó lái, màu sắc vừa ấm áp vừa lãng mạn. Mạnh Duy Tất không dài dòng, chỉ kèm một câu thơ ——
“Tắt đèn dưới ánh trăng, ghé góc hoa cũ hoài lại cảnh xưa
Chao ôi những đã mười năm, mười năm thương nhớ khắc hoài trong tim.”(*)
(*) Ngu mỹ nhân | Nạp Lan Tích Đức.
Đây là nói khéo, người không hiểu còn tưởng rằng Mạnh Duy Tất đang thương xuân buồn thu. Song Chu Khải Thâm lại quá rõ đi, ý tứ của họ Mạnh này phiên dịch ra, chính là một câu nói —— Cướp người của anh thì sao nào, giờ phút này gia chính thức tuyên chiến với họ Chu nhà anh.