Bài đăng trên diễn đàn nhanh chóng bị nhân viên quản lý xóa, dường như những giông tố cũng theo đó mà lắng dịu.
Nhưng cũng chỉ là bên ngoài.
Vẫn còn nhiều người hóng hớt đi qua đi lại bên ngoài lớp 11 khoa xã hội như kẻ trộm, có cơ hội là lập tức ghé vào bệ cửa sổ nhìn xung quanh, không thèm che giấu một chút nào, trong lớp cũng không thiếu âm thanh bàn tán.
Da mặt Lục Ngô mỏng, nếu không phải là đi vệ sinh thì cả người chỉ dính vào chỗ ngồi, ngay cả đi lấy nước cũng là Mạnh Tiêm Lâm đi giùm cô.
Nữ sinh bên ngoài hóng chuyện nói hơi lớn: “Ê ê, người kia có phải là Lục Ngô không?”
“Đúng không? Cậu nhỏ giọng lại một chút…”
Mặt Lục Ngô đỏ như lửa đốt, tay cầm bút treo lơ lửng trên đề bài đã viết được một nửa, quên luôn đáp án vừa nghĩ ra.
Tiêu Lăng rất bình tĩnh, có lẽ cậu đã quen với việc bị chú ý, dưới tình huống này mà vẫn không hề có phản ứng gì.
Phương Quyền là kiểu người không thể ngồi yên: “Bạn gì bên ngoài ơi, có muốn vào thăm một chút không? Năm đồng nhìn thoải mái, mười đồng có thể thỏa thích sờ hai loài vật cảnh, các cậu thấy sao?”
Quần chúng vây xem bị gọi tên, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, xô đẩy nhau chậm rãi tản ra.
“Lão Tiêu, cậu mặc kệ à?” Phương Quyền hỏi.
“Cả trường nhiều người như vậy, quản được một người nhưng có thể quản được trăm người khác sao?” Tiêu Lăng nhướng mi, giọng điệu bình thản: “Chuyện này càng ầm ĩ thì sớm muộn gì người đăng bài cũng không chịu được. Lãnh đạo nhà trường đã can thiệp, cậu nghĩ cậu ta có thoát được không?”
Phương Quyền gãi tai: “Nhưng chuyện này khiến danh tiếng của các cậu không tốt.”
“Không giết người, không phóng hỏa, không tốt chỗ nào?” Tiêu Lăng nói.
… Không sai.
Phương Quyền nhìn Lục Ngô đang chậm rãi làm bài, nghiêm túc nói: “Đối với em gái Ngô thì không tốt. Một cô gái tốt thế này.”
Lục Ngô đang chăm chú làm bài đột nhiên bị kêu tên, cô mơ màng ngẩng đầu: “Hả?”
Mạnh Tiêm Lâm: “Không có chuyện gì đâu, Phương Quyền phát bệnh đấy.”
Lục Ngô: “Ồ.”
Cô cúi đầu tiếp tục làm bài.
Phương Quyền: “…”
Cậu ta thật sự cảm thấy mình ngay cả cơm thái giám cũng chưa ăn đã vội vàng lấy lòng lão phật gia.
**
Sự việc được giải quyết nhanh hơn Tiêu Lăng tưởng, buổi chiều lúc tan học, mấy người bọn họ bị gọi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền áo màu đen nghiêm túc, khi không có biểu cảm gì thì khóe môi hướng xuống, có thể nhìn thấy bà bình thường ít nói ít cười.
Lúc ba người đến văn phòng, bên trong có năm học sinh đang đứng xếp hàng nghiêm chỉnh, cách bọn họ hai cánh tay còn có một người đang cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, nhìn không rõ biểu cảm.
Đó chính là Đàm Hiểu – người đã hai ngày không đến trường. Đứng bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc khá tinh tế, nhìn vào giữa hàng lông mày có thể nhận ra đây là mẹ của cô ấy.
Thẩm Hoa và một giáo viên khác đứng phía sau bàn làm việc, cau mày, vẻ mặt đều không rõ ràng lắm.
Trong số học sinh đang xếp hàng bỗng có bóng dáng của Dương Tuyết.
Lục Ngô căng thẳng.
Dương Tuyết cũng nhìn thấy cô, e dè nháy mắt với cô mấy cái, mỉm cười hoạt bát.
Khi mọi người đã tới đông đủ, giáo viên chủ nhiệm mở lời: “Mấy em có thể về trước.”
Nghe được những lời này, bốn người trong số năm học sinh đang xếp hàng bước ra ngoài, người cuối cùng khi ra ngoài còn rón rén đóng cửa lại. Khi Dương Tuyết đi qua, cô ấy nhẹ nhàng vỗ tay Lục Ngô, ngụ ý bảo cô yên tâm.
Chỉ còn một học sinh vẫn đứng im đó.
Là một nữ sinh có vóc dáng trung bình nhưng hình thể khá gầy yếu, mái tóc đuôi ngựa dài ngang hông, trông vừa yếu ớt vừa nhã nhặn. Cậu ta khép hờ mắt, khóe mắt đỏ ửng, dưới ánh đèn, nếu nhìn kĩ sẽ thấy bên dưới còn một vệt nước mắt đã khô.
Cậu ta không phải là học sinh lớp chọn khoa văn.
Nhưng đã rất rõ ràng.
Lục Ngô cảm thấy có phần không thể tin nổi. Nhớ lại giọng điệu trong bài đăng, quả thực khó có thể tưởng tượng rằng bài đăng phải trái lẫn lộn ngày hôm đó lại liên quan tới cô gái trước mặt trông không có lực công kích, thậm chí nhìn còn thấy đáng thương này.
Hoặc có lẽ đây chính là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Cô chủ nhiệm hỏi: “Các em biết bạn ấy không?” Người bà đang nói chính là nữ sinh tóc dài đang đứng thẳng.
Lục Ngô và Tiêu Lăng đều lắc đầu, chỉ có Liễu Thiến nhìn chằm chằm vào nữ sinh đó vài giây, ánh mắt lóe lên, gật đầu nói có biết.
Nghe thấy tiếng của Liễu Thiến, cuối cùng Đàm Hiểu cũng có phản ứng, chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng. Trong mắt cô ấy hiện lên rất nhiều cảm xúc, một mảng hỗn độn.
Người phụ nữ bên cạnh cô ấy hạ thấp môi xuống, tiến lên một bước, chặn tầm nhìn của Đàm Hiểu.
“Nhìn cái gì, còn ngại chưa đủ khiến người khác chán ghét sao?” Giọng của bà ta vừa lạnh như băng vừa cay nghiệt: “Xui xẻo.”
Cơ thể của Đàm Hiểu run rẩy, từ góc nhìn của Lục Ngô vẫn có thể thấy cô ấy đang gắt gao cắ.n m.ôi dưới, trong mắt đầy tơ máu, hốc mắt đỏ bừng, lại cúi đầu xuống.
Lục Ngô nhíu mày, giáo viên chủ nhiệm cũng cau mày: “Mẹ của Đàm Hiểu, xin bà kiềm chế cảm xúc.”
Người phụ nữ cười lạnh: “Con gái tôi bị đối xử như vậy ở trường, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của trường các cô đâu.” Nói xong bà ta lại nhỏ giọng mắng: “Chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, đồ sao chổi.” Câu nói này rõ ràng là nói với Đàm Hiểu.
Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm cũng khó coi: “Xin bà hiểu cho, chúng tôi cũng không muốn xảy ra sự việc lần này. Cho nên bây giờ cũng là vì muốn lấy lại công bằng cho bà và bạn Đàm Hiểu.”
Bà chuyển hướng hỏi nữ sinh tóc dài: “Em có thừa nhận bài viết là do em đăng không?”
Nữ sinh sụt sùi, đáy mắt có một tầng hơi nước mỏng bốc lên, lúng túng gật đầu, rơi một giọt nước mắt: “Vâng.”
Trái tim Lục Ngô cũng run lên theo câu trả lời đó.
Không thể không nói, ngay cả nữ sinh như cô cũng không nhịn được mà nổi lên ý thương xót.
Nếu không biết đầu đuôi, sợ rằng mọi người sẽ cho rằng cả phòng này đang bắt nạt cậu ta.
“Có gì mà oan ức?” Người phụ nữ lại nói, chán ghét nhíu mày: “Tuổi còn nhỏ mà đã học được dáng vẻ hồ ly tinh này, làm sai còn khóc lóc cái gì.”
Nghe thấy lời này, nước mắt của nữ sinh không ngừng được, liên tục chảy xuống, thỉnh thoảng kèm theo giọng nghẹn ngào khóc thút thít.
Ngón tay Lục Ngô giật giật, hơi không chịu nổi mà khẽ thở ra một hơi.
Mặc dù cậu ta đã làm sai, nhưng lời mẹ Đàm Hiểu nói thật sự rất khó nghe, làm cho cô không cầm lòng được mà nhớ lại buổi xế chiều hôm đó Đàm Hiểu lạnh lùng nói: “Cậu có biết dáng vẻ nhu nhược của cậu ghê tởm thế nào không?”
Ảnh hưởng của gia đình đối với con cái là vô cùng lớn.
Lớn đến thấm sâu vào tận xương tủy.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của nữ sinh bên cạnh, Tiêu Lăng vốn đứng gần cô, nhân lúc mọi người không chú ý đến bên này, cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Ngô.
Lưng cô đang căng thẳng, sau hai lần vỗ nhẹ đã thả lỏng đôi chút.
Giáo viên chủ nhiệm nói lại lần nữa: “Mẹ Đàm Hiểu, tôi có thể hiểu được cảm xúc kích động và phẫn nộ của bà, nhưng vẫn xin bà kiềm chế cảm xúc của mình.”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
“Xin lỗi.” Nữ sinh tóc dài khóc lóc nói, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt: “Em xin lỗi, em, em không ngờ rằng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.”
Một giây sau, Lục Ngô bị động tĩnh bên cạnh làm cho giật mình—
Liễu Thiến đột nhiên lên tiếng, mang theo tức giận không thể kiềm chế: “Cậu không ngờ tới? Cậu biết rõ hơn bất cứ ai nên mới làm vậy phải không? Sử dụng ác ý lớn đi lan truyền chuyện riêng tư của người khác, mà bây giờ cậu lại nói không ngờ tới?”
Thẩm Hoa nhíu mày, nói một tiếng cảnh cáo: “Liễu Thiến.”
Liễu Thiến siết chặt nắm tay, các khớp xương đều trắng bệch. Cô ấy cắn răng, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng vẫn nghe lời mà ngừng nói.
Lục Ngô có dự cảm, nếu như không có giáo viên và phụ huynh ở đây, rất có thể cô ấy đã xông lên đánh người.
Cô chủ nhiệm xoa thái dương, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao em lại làm chuyện đó?”
Nữ sinh cắn môi, nước mắt ngừng chảy.
“Cần nói riêng với cô không?” Cô chủ nhiệm nhẫn nại.
“Không cần đâu cô.” Cô lắc đầu: “Trước đây em… có một chút rắc rối với chị Đàm Hiểu.”
Hả?
Lại là đàn em?
Lục Ngô kinh ngạc. Trên bài đăng cậu ta còn tự nói từ khi lên lớp mười mình đã học chung lớp Tiêu Lăng, không biết cậu ta làm thế nào biết được chi tiết những việc này, nhưng cậu ta thế mà còn dám tự tin khoác lác như vậy… Không sợ nói sai à?
“À.”
Giọng nói lạnh lùng, đầy chế giễu này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cuối cùng Đàm Hiểu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ sinh tóc dài, trong mắt lộ rõ sự thù hận: “Mày muốn mượn quan hệ của Thiến Thiến để tiếp cận Tiêu Lăng, nhưng bị tao vạch trần, thẹn quá hóa giận mà thôi.”
Trên khuôn mặt rưng rưng nước mắt của nữ sinh có một tia rạn nứt: “Em không có…”
“Tại sao không? Đừng nghĩ là tao không biết sau lưng mày còn muốn chia rẽ quan hệ giữa tao và Thiến Thiến. Coi như trước đây chúng tao mù mới xem mày như bạn tâm giao. Thế nào, bây giờ mày vui lắm nhỉ? Nam thần mà mày luôn tâm tâm niệm niệm đang ở chỗ này, giả vờ có vui hay không?” Đàm Hiểu nói, trên mặt mang theo ý cười.
Nụ cười đó vô cùng lạnh lùng, lạnh đến nỗi dần trở nên vặn vẹo.
… Tại sao lại là hoa đào của Tiêu Lăng.
Lục Ngô không thể nói rõ được tâm trạng của mình lúc này. Mặc dù cô đã biết độ nổi tiếng của Tiêu Lăng ở trường không phải chỉ để trưng cho đẹp từ lâu, nhưng…
Chuyện gì vậy, thì ra trước đây đa số mọi người đều cho rằng Liễu Thiến sẽ trở thành bạn gái của Tiêu Lăng sao?
Tâm trạng của cô rất phức tạp, trong lòng có chút buồn bực.
Vì sao cô không quen Tiêu Lăng sớm hơn chứ?
“Khụ.” Nhân vật trung tâm của chủ đề nằm không cũng trúng đạn, lơ đãng ho khan một tiếng.
Cô chủ nhiệm thở dài, lắc đầu: “Các em bây giờ vẫn còn nhỏ, không nên tốn nhiều tinh thần và sức lực vào những chuyện không có tính xác định này.”
Dứt lời, sắc mặt bà nghiêm túc nhìn nữ sinh tóc dài: “Dù thế nào đi nữa, cách làm của em không chỉ gây tổn thương cho một cá nhân, mà còn làm tổn hại hình ảnh của nhà trường ở mức độ nào đó. Chuyện này cô cần phải nói với bố mẹ em.”
Nữ sinh mím chặt môi, hốc mắt lại đỏ lên.
**
Ra khỏi văn phòng, Lục Ngô và Tiêu Lăng chuẩn bị đi về lớp, Liễu Thiến tựa vào cửa, cúi đầu không đi.
Lục Ngô không khỏi nhìn chăm chú.
Thấy ánh mắt cô nhìn mình, Liễu Thiến ngẩng đầu lên: “Các cậu về trước đi. Tớ… Tớ chờ Đàm Hiểu.”
Cô suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Tớ vẫn cảm thấy cậu nên để dịp khác đi, mẹ cậu ấy…” Nửa câu sau còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng.
Liễu Thiến lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự quật cường: “Không sao”
Lục Ngô thức thời không can thiệp nữa.
Trên đường về lớp, cô thực sự không nhịn được mà hỏi Tiêu Lăng đang ở bên cạnh: “Cậu nói xem rốt cuộc Liễu Thiến nghĩ gì về Đàm Hiểu.”
Trước đó cô chưa từng tiếp xúc với cộng đồng LGBT, cô biết đến LGBT cũng là từ sách vở và các chương trình trên tivi.
Lúc đầu khi cô biết trên đời này tồn tại những người như vậy, quả thực vô cùng sợ hãi.
Là Dương Tuyết nghiêm túc nói với cô: “Hu hu, đây là bình thường. Bọn họ không khác gì với chúng ta. Giống như hoa cỏ, gió tuyết và ánh nắng trên thế giới này vậy, hợp lý và bình thường, không đáng ngạc nhiên.”
Tiêu Lăng nói: “Có lẽ ngay cả cậu ấy cũng không biết, chúng ta sao có thể hiểu được?”
Lục Ngô nghĩ lại thấy cũng đúng.
Chẳng qua có một điều có thể chắc chắn.
Dù thế nào đi nữa thì Liễu Thiến cũng đối xử thực lòng với Đàm Hiểu.
Không lấy xu hướng tính dục của đối phương ra làm điều kiện tiên quyết, cũng không bị ảnh hưởng bởi xu hướng tính dục của đối phương.