Bán Thân Chôn Đệ - Tiểu Trì

Chương 14



Xem như mơ một giấc mơ trong vài ngày, trong mơ có một tiên nữ đến hôn hắn vài cái.

 

Thực tế hắn chẳng mất mát gì cả.

 

Người chịu tổn thất ở đây là ta, là tiên nữ này đây, tim ta sắp vỡ tan thành từng mảnh rồi.

 

Ta ngồi tựa vào gốc cây, xoa cổ chân đang nhức nhối.

 

Vì vội vã đi đường mà chân lại sưng to hơn hôm qua, cả quãng đường đều là Tiểu Sơn dìu ta.

 

"Đệ có mệt không?" Ta đưa cho nó miếng lương khô, "Ăn tối thôi."

 

Tiểu Sơn không ăn, mắt lại hướng về phía Trầm Tranh ở nơi xa xôi.

 

Dù cách bao ngọn núi, bao cánh rừng, ta chẳng hiểu có gì để mà nhìn.

 

Tiểu Sơn nói: "Thực ra nhị tỷ phu tốt lắm, còn tốt hơn đại tỷ phu nhiều."

 

Ta lườm nó: "Con nít không được nói bậy."

 

"Đệ đâu có nói bậy!" Tiểu Sơn gấp gáp: "Đại tỷ phu cười như chuột... mà cũng như mèo, lại như ma."

 

"Người sao có thể vừa giống mèo vừa giống chuột chứ." Ta nhét miếng lương khô vào miệng nó, "Để đại tỷ phu mà nghe được, hắn lột da đệ đấy."

 

Tiểu Sơn dù gì cũng là một đứa trẻ, dọa vài câu liền sợ mất vía, "Vậy sao chúng ta không ở lại sống cùng nhị tỷ phu?"

 

Ta ngậm miếng lương khô không trả lời.

 

"Hôm hắn mang món thịt xào cho đệ, còn nói chuyện với đệ nữa." Tiểu Sơn bặm môi, giọng trẻ con còn ngây ngô, "Hắn nói nhị tỷ trước đây sống khổ lắm, sau này sẽ không khổ nữa."

 

"Hắn còn nói, chỉ cần có gì để ăn, nhất định sẽ không để tỷ đói, đệ cứ yên tâm mà ra đi, đừng tìm tỷ nữa."

 

"Hắn còn nói..."

 

"Nói nếu đệ thực sự cần người ở bên, cứ gọi hồn hắn, còn tỷ thì phải sống thật tốt."

 

"Đệ không hiểu sao tỷ nhất quyết phải rời đi?"

 

Cơn gió mùa hè cũng trở nên lành lạnh.

 



Thổi đến mức khiến ta chóng mặt, mũi nghẹt lại, ngay cả mắt cũng chẳng còn nhìn rõ.

 

Ta bất lực cúi đầu.

 

Tại sao ta phải rời đi?

 

Một Trầm Tranh hết lòng chân thành, yêu thương trân trọng ta đến thế, sao ta phải rời bỏ hắn?

 

Bởi vì, một người như hắn, ta hoàn toàn không xứng đáng có được.

 

Hắn ở trong bùn mà vẫn giữ được lòng thiện lương; còn ta, chìm trong bùn lại chỉ biết nghĩ cách lừa lọc, gian trá.

 

Đường đều là do chính mình bước qua, không có gì phải hối hận cả.

 

Ta lau khô nước mắt, thu mình lại dưới gốc cây: "Ăn no rồi nghỉ đi, trời sáng ta sẽ lại đi tiếp."

 

Ta lại mơ thấy giấc mơ hỗn loạn đó.

 

Trong mơ vẫn là phụ mẫu gọi ta dẫn Tiểu Sơn chạy đi, con trâu cày trên ruộng rưng rưng nhìn ta, ngôi nhà hóa thành đống đổ nát, còn trưởng tỷ mặc lụa là ngồi kiệu đi lướt qua trước mắt.

 

Ta kéo Tiểu Sơn đuổi theo, nhưng chân không nhấc nổi, quay đầu lại nhìn, thấy đâu phải Tiểu Sơn, mà là Trầm Tranh.

 

Đôi mắt hắn lạnh như băng, ánh nhìn hắn dành cho ta như chứa đầy nọc độc.

 

Nụ cười nhạt thường ngày đã biến mất, môi hắn hé mở, hỏi ta tại sao lại lừa dối hắn!

 

Ta định giải thích, nhưng hắn đã giơ cao cái búa rèn trong tiệm lên.

 

Ta giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.

 

Thoáng nhớ lại lời Trầm Tranh từng nói, rằng nếu có ngày ta đi lạc, hắn nhất định sẽ tìm về.

 

Chẳng lẽ… giấc mơ đó là lời cảnh báo?

 

Hắn đã cầm búa lên đường tìm ta rồi sao!

 

Không chừng hắn nghĩ ra cái lý lẽ “sống là người nhà họ Trầm, chec cũng là ma nhà họ Trầm” rồi!

 

Trong lòng mang theo oán hận, không cưới được ta khi còn sống thì sẽ biến ta thành người chec?!

 

Chẳng phải trước kia hắn từng nói… nếu ta còn chạy trốn, hắn sẽ đập gãy chân ta sao!



 

Trời chưa sáng, Tiểu Sơn vẫn ngủ.

 

Ta chẳng còn thời gian để suy nghĩ, vội vàng đánh thức nó, rồi lại lên đường.

 

Cũng may, hai ngày sau đó, dọc đường đều có miếu hoang, ta và Tiểu Sơn mỗi khi nghỉ qua đêm đều tìm được nơi che mưa chắn gió.

 

Đôi khi cũng gặp những người đi đường khác, mọi người có khi ngồi lại trò chuyện, quây quần bên đống lửa sưởi ấm.

 

Có một người phụ nữ cứ nhìn chăm chăm vào mắt cá chân của ta, rồi hỏi có phải ta là Tần Tiểu Thảo không.

 

Ta không nhận ra bà ấy, bèn nói dối là không phải.

 

Bà “ồ” lên một tiếng, rồi giải thích: “Có một người đàn ông đi tìm Tần Tiểu Thảo khắp nơi, nói rằng chân trái cô ấy bị thương, ta cứ tưởng là cô chứ.”

 

Nỗi sợ hãi từ cây búa thép chạy dọc từng đốt sống lên tới đỉnh đầu, dọc đường như bị sét đánh ngang, cuối cùng nổ tung trong đầu ta thành một tiếng “bụp” rõ to.

 

Ta run rẩy bên đống lửa, “Hắn… trông thế nào?”

 

“Ừm—” bà ấy giơ ngón tay trỏ lên, vạch một đường từ trên xuống dưới bên má phải, “Cái sẹo dài như thế! Trông hệt như hung thần!”

 

“Nóng nảy vô cùng, như muốn ăn thịt người.”

 

Ác mộng đã thành hiện thực!

 

“Hắn cũng đi về hướng thành Văn sao?” Giọng ta run run, “thành Văn ấy?”

 

Bà lắc đầu, lấy cành cây khều lửa, “Nghe đâu hắn hỏi mấy người, họ đều bảo chưa thấy qua, rồi quay đầu về phía tây mà đi.”

 

À.

 

Quay về phía tây rồi.

 

Ta hơi hụt hẫng.

 

Hụt hẫng ba phần, năm phần gì đó.

 

Nhưng cũng chẳng quan trọng.

 

Cây búa sẽ không đập lên người ta nữa.