Trong cuộc đời của cô luôn luôn khắc sâu về hình bóng người con trai năm nào tên Nam. Cô chưa từng quên khoảng thời cian thơ ấu có anh. “Năm bốn tuổi, ký ức mơ màng của tôi đã có một cậu bé tên Nam. Khi tôi lên sáu, chính cậu ấy là người tiếp sức cho cuộc thi đấu đầu tiên của cuộc đời tôi. Đến năm tôi chín tuổi một ngày kia cậu ấy lai biến mất, hình như trong trái tim nhỏ bé của tôi có cậu ấy.
Năm mười bảy tuổi tôi đặt cược sẽ gặp lại cậu ấy một lần nữa. Năm mười tám tuổi cậu ấy trở về” Cô bị mọi người cho là điên vì cứ nhận định một chàng trai vô hình làm bạn trai mà chối bỏ mọi mối quan hệ khác. Nhưng không ai biết rằng trong tim cô cậu rõ nét tới mức nào. Tình yêu của cô, cô luôn tin tưởng vào nó tin tưởng cậu sẽ từ Đức trở về. Cậu luôn là sức mạnh lớn để coi tin tưởng và dựa vào: chắc chắn tình yêu của cô sẽ đạt được hồi đáp xứng đáng.
Một ngày kia cậu trở về với hình bóng trưởng thành đẹp trai tài giỏi. Và quan trọng trong lòng cậu luôn là cô gái nhỏ bé ngày xưa. Cô gái là toàn bộ ký ức của cậu ở quê hương. Đằm thắm mãnh liệt. Hai người nắm tay nhau viết lên những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, cậu coi cô như trời mà sủng làm người người ghen tỵ. Họ cứ nhẹ nhàng bên nhau dù thời gian và không gian chia cắt, kìm hãm. Nhẹ nhàng như những dấu chân đặt lên cát nối tiếp mãi tới cuối đường.