Bất Diệt Kinh

Chương 11: Thu Thập Chiến Lợi Phẩm.



Chương 10: Thu Thập Chiến Lợi Phẩm.

"Còn ngươi sẽ được vinh dự là tu sĩ đầu tiên ta lấy đầu!".

Trương Phàm nở ra một nụ cười lạnh lùng, hắn lời nói băng lãnh mang theo sát ý lạnh lẽo khiến cho nơi này dần dần kết hàn băng vỡ vụn.

Linh Khí trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển vào các tế bào, Trường Sinh Công tự động chuyển khai khiến cho cơ thể hắn khắp nơi đều hiện lên Trường Sinh Lực Lượng khiến cho v·ết t·hương trên người dần dần hồi phục, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng nạp lại được bằng thời gian nhanh nhất.

Trương Phàm kết ra lôi ấn khiến cho cơ thể hắn tràn ra lôi điện bao quanh, lôi điện như là những con rắn nhỏ từng chút cuống quanh lấy thân thể hắn, Trương Phàm bàn tay nắm chặt lấy lôi đình một bước đi tới như là quỷ dị bộ pháp di chuyển trong bóng tối.

"Muốn c·hết đồ vật!".

Trung Niên tu sĩ hừ lạnh, hai con mắt dường như nhìn rõ mọi vật bàn tay bắt đầu chứa đựng muôn vàn linh khí áp lực đập tới chỗ Trương Phàm đang phóng tới.

Trương Phàm vậy mà không trực tiếp v·a c·hạm đánh vào tên kia mà hắn lại nhẹ nhàng lướt tới phóng tới cây linh kiếm mà trung niên kia đánh rớt.

"Nguy to!".

Trung Niên không thể ngờ tới thiếu niên kia lại nhắm vào linh kiếm của mình, hắn vội vàng lăng không bay tới sợ rằng nếu như mất đi linh kiếm cân bằng sẽ bị nghiêng lệch.



Trương Phàm cười lạnh, Trường Sinh Công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển tốc độ vậy mà không có tiến tới mà lùi về phía sau, hắn bàn tay linh khí cường hóa cứng rắn vô cùng như là một cái cự sơn đập tới.

'Ầm!'.

Một cái vỗ tay liền cho Trung Niên bay thẳng ra ngoài miệng máu phun phè phè, cơ thể Trung Niên bị một đập này cho đánh bị cơ thể vỡ nát nứt ra bị một kích thăng hoa của Trương Phàm đánh thẳng vào cơ thể.

Trương Phàm khuôn mặt nham hiểm nhìn lấy Trung Niên tu sĩ, trong chiến trận chỉ cần một cái sơ sẩy mà thôi cũng có thể đảo ngược tình buống, tên kia là sợ Trương Phàm c·ướp lấy linh kiếm gây bất lợi cho bản thân mà toàn lực tốc độ bay tới vận dụng pháp lực chỉ lo t·ấn c·ông, nhưng mà lại không ngờ Trương Phàm không có ý định c·ướp kiếm mà là quay lại ra tay một kích thăng hoa nhất khiến cho tên kia tu sĩ không kiệp chuẩn bị phải ăn trọn lấy, đổi lấy nếu như Trương Phàm lấy được linh kiếm hắn cũng không biết dùng a.

Trương Phàm sau khi đánh lén thành công hắn cũng không có đuổi đánh tới cùng mà tới gần rút ra linh kiếm, hắn nhẹ nhàng mang lấy thanh kiếm rồi cấm vào hong của mình.

Trương Phàm không vội chỉ vì đòn đánh kia trực tiếp đã đập vào nguyên linh của tên kia khiến cho hắn ta đầu nguồn linh khí bị đập vỡ nát linh khí không thể hội tụ được nữa.

"Ngươi không thể g·iết ta!".

Khi thấy Trương Phàm tới gần thì tên kia không còn nét bình tĩnh thường ngày nữa mà còn hoảng loạn lộ ra sợ hãi nói chuyện.



Trương Phàm bàn chân không có dừng lại càng tiến thêm gần, hắn không có ý định bỏ qua cái này tu sĩ nếu không thì thật sự bỏ cá quay về nước rồi.

"Sư phụ ta đã gần Trúc Cơ, nếu ngươi giám g·iết ta thì ngươi phải c·hết không nghi ngờ!".

Hắn lại ra lời uy h·iếp, sư phụ hắn đã là Luyện Khí Đỉnh Phong cho nên lúc xuất sư luôn được người khác triếu cố, nhưng lần này hình như không hay rồi.

"Cũng chắc gì Trúc Cơ thành công a!".

Trương Phàm biểu môi nói không có gì kiên kỵ, hắn không tin Trúc Cơ là như vậy dễ thành, dù sao khi Trúc Cơ thành công thì thật sự có thể thi triển được pháp lực cường đại hơn, đặc biệt là cái Trương Phàm luôn ao ước ngự kiếm phi hành.

Trương Phàm cũng không có nói nhiều nữa mà linh khí hóa chỉ một lần điểm ra, mi tâm tên kia bị trực tiếp xuyên qua đâm thủng lấy linh hồn một phát g·iết c·hết.

Trương Phàm sau khi g·iết c·hết tên kia thì hắn cũng không có chờ lâu ở đó, hắn lấy đi thân xác của tên kia rồi một mạch hướng đến thị trấn của mình đi tới.

Một buổi tối đấu pháp cơ thể Trương Phàm dường như là pháp lực cạn kiệt, dù cho là có Trường Sinh Công thì cơ thể hắn cũng mệt mỏi rã rời, hắn trực tiếp nằm vào phòng ngủ một giấc tới hôm sau.

Ngày hôm sau Trương Phàm mơ màng tỉnh lại, hắn nhặp nhèm đôi mắt đứng dậy lại vận chuyển Tru Thiên cùng Trường Sinh Công cho cơ thể cơ năng bắt đầu hoạt động bình thường, sau đó Trương Phàm cũng đã nhìn tới cái kia t·hi t·hể của tên tu sĩ.

Trương Phàm vậy mà không có giữ chút nào hình tượng trực tiếp tra thi, hắn thật sự bây giờ rất cần tu tiên đồ vật nếu không hắn cũng không biết làm sao mình có thể gọi là người tu tiên được chứ.



Ngoài thanh linh kiếm ban đầu Trương Phàm lấy được từ tên này thì còn tìm ra được hai lá phi tốc phù cùng một lá thổ địa phù, phi tốc phù theo yêu nữ nói là dùng có thể tăng hai phần tốc độ cho người sử dụng, còn thổ địa phù có thể khiến người sử dụng có thể trốn trong mặt đất một thời gian.

Ngoài ra Trương Phàm còn thu thập được vài viên đan dược như là Bồi Nguyên Đan có thể giúp cho linh khí trong cơ thể trong chiến đấu có thể hồi phục lại được nhanh chóng, thêm vài viên chữa lành v·ết t·hương đan dược và hai bình dược thủy tăng cao trong quá trình tu luyện.

Đặc biệt nhất cũng khiến cho Trương Phàm vui mừng nhất là tên kia vậy mà có linh thạch mang theo trong người, dù chỉ là năm khối linh thạch hạ phẩm thôi nhưng mà cũng có thể giúp cho Trương Phàm nhiều lắm.

Dựa vào mấy bình dược thủy tăng nhanh tốc độ tu luyện khi ngăm người lúc tu luyện còn có năm khối linh thạch, hắn tin tưởng dựa vào đây dù có Trường Sinh Công giảm tốc độ tu luyện thì hắn vẫn có thể tu vi tiến triển lên Luyện Khí Tầng Thứ 2 Đỉnh Phong trong thời gian mấy tuần.

Chỉ cần như vậy thôi và thêm việc lấy cái kia đan dược sắp xuất thế hắn liền chạy đi ra khỏi nơi này tránh việc sư phụ tên kia sắp Trúc Cơ đến tìm hắn tính sổ.

Tuy nói tên kia đang bế quan sắp Trúc Cơ nhưng mà nếu hắn thất bại Trúc Cơ tu vi cũng ngã xuống không bao nhiêu, mà Trương Phàm chỉ là một cái con tôm nhỏ thôi cho nên vẫn là nên trốn xa xa.

Trương Phàm không nghĩ đây là hèn nhát, chỉ vì kiếp trước hắn nghe được câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, vì vậy hắn quyết định mười năm sau phải đi đào cả mộ tổ tên kia sắp Trúc Cơ, dù là hắn g·iết đệ tử của người ta trước nhưng mà trong lòng vẫn tự an ủi mình là giúp người ta đi đầu thai sớm sẽ bớt đau khổ hơn.

Chỉ vì hắn nghe theo câu "Cuộc đời là bể khổ, qua được bề khổ là q·ua đ·ời" cho nên hắn muốn siêu thoát cho tu sĩ kia đi về với đất mẹ thân thương, còn tên kia nghe tin hắn giúp đỡ đệ tử của mình mà còn muốn t·ruy s·át Trương Phàm đó mới gọi là có tội, có tội thì phải cần chịu phạt, mà h·ình p·hạt sẽ do hắn quyết định.

Qua mấy lần kiểm tra và thu dọn lại chiến lợi phẩm thì hắn vui vẻ tràn chề một ngọn lửa thiêu cháy t·hi t·hể của Trung Niên Tu Sĩ kia, hắn một mặt vui sướng nắm lấy linh thạch cùng dược thủy để chuẩn bị tối nay tu luyện, chỉ vì buổi tối hôm nay là ngày trăng rằm, mà ngày này là linh khí được mặt trăng hội tụ nhiều nhất bằng cách chuyển qua thái âm lực lượng, hắn tuy không phải nữ giới tu sĩ nhưng mà việc này khi gặp phải Trường Sinh Công thì mọi chướng ngại đều phải tránh sang một bên hết.

Lần này bế quan đột phá hắn chỉ nhờ tàn hồn trong cơ thể mình canh giữ xem pháp bảo có xuất thế thời gian nào, hắn cũng không muốn bỏ qua lần này cơ duyên.