Thiếu niên đứng lập trên cành lá bình tĩnh nói, ngay cả âm thanh lời nói cũng âm trầm không ít.
Bộ khoái trong đầu lập tức nhảy số dường như sơ ý nhìn vào ánh trăng khóe miệng cười quỷ dị.
"Nghe nói tà ma rất là ghét thái âm cùng thái dương chi lực, mà ánh sáng mặt trăng là thái âm nguồn gốc không biết ngươi sẽ ứng đối ra sao?".
Lúc này là thời điểm mặt trăng lên cao nhất, ánh sáng mặt trăng đã bao phủ lấy cánh rừng này chỉ còn để lại khi vực bị che khuất trong bóng tối của thiếu niên kia.
Thiếu niên ở kia trầm mặt vẫn quay lưng về phía sau ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo mang theo tràn ngập sát ý như muốn nhìn thẳng sự thật phía trước.
"Muốn c·hết đồ vật!".
Thiếu niên hừ lạnh nhẹ nhàng chụp lên hư không lấy đi một nhánh cây hướng tới một nơi phóng tới đâm thẳng tới bộ khoái.
Long Bộ Khoái đao ý quét ra khí huyết tràn ngập thân thể hắn một đao toàn lực chém ra chỉ với lực lượng này cũng đủ đ·ánh c·hết vô số cái gọi là cao thủ trong võ lâm.
Thiếu niên lách mình né tránh nhưng mà sợ chạm tới ánh sáng của mặt trăng cho nên vội vã không kịp chuẩn bị bàn tay đập xuống mặt đât bắn toàn cơ thể lên trên hư không.
"Tiểu tử nếu không giao thân thể ngươi cho ta mượn thì hai chúng ta đều phải c·hết hết ở đây!".
Trong tâm trí của thiếu niên tà ma đang thúc dục lấy muốn hoàn toàn nắm giữ lấy cơ thể này chỉ vì thiếu niên đang chóng cự quá mạnh.
"Muốn c·hết tà ma!".
Long Bộ Khoái dựa vào ưu thế chiến trường nơi mặt trăng đang ở gốc độ chiếu xuống toàn khu rừng lập tức lại ra tay t·ấn c·ông tới, chỉ với một bổ hướng tới cái cổ của thiếu niên muốn đem đầu hắn xuống.
Thiếu niên cúng không có đơn giản lách người liền né đi, bàn tay lại như một cây kiền chặt chẽ bóp lấy cây đao của Lòn Bộ Khoái không cho nó có cơ hội hành động liền một chưởng đánh ra hướng đến ngực của bộ khoái muốn xuyên thẳng qua.
Bộ khoái vận nội lực vào tay một chưởng đánh ra tiếp lấy bàn tay của thiếu niên khiến cho lực lượng sung kích bắn hai người ra nơi xa.
Bộ khoái khóe miệng chảy ra máu tươi cơ quan trong cơ thể đang bị chảy máu bởi cú v·a c·hạm này khiến hắn hai con mắt đã cảm thấy mơ hồ.
"Tà ma đúng là tà ma, dù là lợi thế về ta cũng khó lòng thắng được!".
Bộ khoái lẩm nhẩm trong miệng lại cười khổ trách bản thân quá sơ xuất.
Thiếu niên tuy đánh bay được bộ khoái nhưng mà một lần không thể g·iết đi hắn chỉ vì địa phận thiếu niên đứng đã bị ánh sáng mặt trăng bao phủ không thể di chuyển tiếp, có nghĩa là hắn chỉ có thể để cho tên kia tới đánh chứ không được trực tiếp ra tay được.
Trong tâm trí thiếu niên ngoài có lực lượng tà ác đang bao quanh lấy thì vẫn còn có một cái linh hồn đang trôi nổi ở đó dường như sắp bị cắn nuốt bởi khí tức tà ác.
"Ngươi có thôi đi không, mấy chục năm nay ngươi có đoạt xá được ta đâu".
Trong linh hồn dường như toát ra được giọng nói hình như muốn nói cho ai đó nghe thấy.
"Tiểu đệ đệ sao không cho tỷ tỷ cùng ngươi hòa làm một lúc mọi thứ của ta đều là ngươi".
Tiếng nói mị cốt khiến cho bất kỳ người nam nhân nào đều phải chào thua thức tỉnh con quái vật của mình chổi dậy chuyền vào trong linh hồn nhỏ bé của thiếu niên.
"Đừng làm làm loạn, ta mới mười bốn tuổi đâu".
Thiếu niên vậy mà không có gì phản ứng tới tà ma mị hoặc bình tĩnh mà đáp.
"Cái này là thế giới đặc biệt ta biết ngươi không phải là vật tầm thường, nhưng mà làm sao ta không phải đâu?".
Thiếu niên linh hồn không chịu ảnh hưởng bởi khí tức ảnh hưởng mà bắt đầu trở nên bình tĩnh trở lại, ngay cả thân thể hắn bên ngoài cũng bị một loại lực lượng cho bừng tỉnh.
"Tiểu đệ đệ không nên làm vậy nha, nếu như ngươi không có năng lực của ta có tin không bị tên kia một đao đem ngươi cho chặt!".
Thiếu niên vẫn bình tĩnh như không có gì thiết nghĩ đến, hắn một mặt hờ hững bàn chân đạp lấy nhánh lá phi tốc nhảy lên cao, rời bỏ trạng thái tà ma gia thân hắn không chịu ảnh hưởng của mặt trăng nữa.
"Đi đâu!".
Long bộ đầu tay nắm chặt chẽ lấy cương đao chém ra một nhác rạch ra 72 đường đi khác nhau chém ra 72 gốc c·hết hướng đến thiếu niên.
Thiếu niên vậy mà vẫn hờ hững nhìn thấy cánh đao 72 hướng đang tới vần mình hắn chỉ nhẹ nhàng chỉ tay một cái, lập tức ngón tay hắn như một đạo kiếm chỉ trong nháy mắt đâm xuyên qua toàn bộ đường đao, không chỉ dừng lại ở đó mà kiếm chiêu còn dùng tốc độ bẻ nát khóa chặt lấy Long Bộ Đầu khiến cho hắn phải rùng mình.
"Luyện khí kỳ nhất trọng, không ngờ mười năm nay ngươi lợi dụng điều kiện ta nhập hồn mà thông qua ánh mắt của tà ma nhìn thấu bản chất của thế giới này sao!".
Khí tức tà ác trong cơ thể thiếu niên nói, trong lời nói có nét tán thưởng cho sự thông minh của hắn.
Thiếu niên nhe răng nhếch miệng, mười năm nay hắn vẫn cố gắng lợi dụng mỗi lần tà ma điều khiển thân thể của y thì đều dùng sức mạnh của tà ma dẫn dụ linh khí nhập thể tẩy luyện toàn thân nên bây giờ trong thời khắc hắn mới có thể thành công bước vào tu tiên đồ.
"Một cái bộ đầu thôi đúng là giống như mấy bộ phim mà đời trước ta hay xem thật, có điều là hơi yếu một chút!".
Thiếu niên nhìn thấy bộ đầu chật vật thì cũng hả hê cười trên nỗi đau của người khác luôn miệng chêu tức nói.
"Ngươi không phải tà ma nhưng làm sao lại có sức chiến đấu như thế này!".
Bộ đầu không hiểu hỏi, hắn thậm chí nghi ngờ thiếu niên trước mắt là một cái lão quái trong giang hồ võ công cao thâm đến nổi có thể khiến cơ thể mình trẻ hóa lại.
"Luyện khí tầng một đúng là có được mỹ diệu lực lượng không giống người thường nhưng mà loại này sức mạnh đúng là không phải vô đối!".
Thiếu niên không có để ý đến bộ đầu nữa mà thử dùng linh khí trong cơ thể áp chế lấy tà ma vậy mà lại không có gì gợn sóng, tà ma hình như mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
"Tiểu đệ đệ gan cũng rất lớn, mới bước vào tu tiên con đường cũng giám áp chế lấy tỷ tỷ".
Trong cơ thể của thiếu niên lại vang ra lời nói kiều mị không sương khiến cho thiếu niên cũng có mấy phần hoảng hốt.
"Tiểu mỹ nhân đợi ta bắt được ngươi ra rồi ta phải để ngươi làm ta lô đỉnh!".
Thiếu niên vậy mà lộ ra sắc mặt hèn mọn cười hắc hắc cũng không có nghĩ nhiều, dù sao mười năm nay tà ma cũng không thể làm hại đến hắn mà hắn có thể áp chế tà ma, bây giờ càng là thêm nhập tiên đồ hắn không tin là sau này không trị được cái này tà ma lai yêu tinh.
"Nhớ lấy tên ta là Trương Phàm!".
Thiếu niên nở ra một nụ cười ôn hòa mà hắn xem là thân thiện, tiếc lộ lấy tên của mình rồi dùng bộ pháp chuồng chuồng lướt nước nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Nhưng mà không ai thấy được khi hắn quay mặt lại thì trên mặt kia lại lộ ra sự nghi ngờ.
"Ta như vậy chắc là đủ ngầu rồi, không cần lộ ra biểu cảm tàn khốc a, nếu như vậy sẽ không đẹp trai".
Bộ đầu cũng không có đuổi theo chỉ vì hắn biết người này hắn dường như không phải là đối thủ của y, kẻ có thể lợi dụng tà ma sao là vật trong ao chứ, hắn chỉ thầm nhớ lại cái tên Trương Phàm rồi quay trở về thị trấn.