Giết vừa xong cái kia hắc y nhân, Trương Phàm cũng không có vội vả hủy thi diệt tích, ngược lại hắn lại một biện pháp rất hay.
Trương Phàm tính cách tuy là lười biến nhưng mà cái loại này ngồi yên chờ hổ tới cắn g·iết hắn thật sự không muốn chịu, phản công chém g·iết mới thật sự là tính cách của Trương Phàm.
Thiếu niên thu lại toàn bộ đồ đạc của tên kia hắc y nhân mang vào trong người hắn, Trương Phàm không có kiềm chế lại cơn suy yếu của mình nữa mà từ từ mở ra mệt mỏi, loại này cảm giác khiến cho hắn muốn ngất đi thật lâu, nhưng mà hắn cưỡng ép giữ vững tinh thần.
Trương Phàm thu lại ngọc bội trên người hắn lại chỉ sử dụng đồ vật của người kia, Trúc Cơ tu sĩ là có thần thức gia thân cho nên hắn tuy mang theo hắc y đồ nhưng cũng không có sơ hở gì, lặp tức Trương Phàm sử dụng 72 phép biến hóa chuyển đổi thành người kia hình dạng, loại này biến hóa cũng không phải là chắc chắn nên nếu như Trúc Cơ tu sĩ cố ý chú ý đến hắn dung mạo thì sẽ sớm phải bị phát giác, hắn đánh cược tên kia hoàn toàn khinh thường đến để ý đến một tiểu luyện khí b·ị t·hương nặng.
Sau đó Trương Phàm lấy ra ngọc giản chuyền âm, hắn thu vào miếng ngọc bội một sợi linh khí rồi bắt đầu giả ra giọng nói suy yếu.
"Trưởng lão ta đã tìm thấy nơi nàng ẩn núp, nàng vậy mà có một tôn luyện khí viên mãn vệ sĩ đánh cho ta rớt tu vi xuống".
Lời nói hắn vừa ra thì Trương Phàm cũng đã gửi vào viên ngọc giản vị trí mình đang đứng, hắn đã sớm có biện pháp ứng đối.
Sau khi làm vậy chưa đến nửa chén trà thì khối ngọc giản chuyền âm lập tức hồi lại âm tức, loại này cảm giác mới lạ khiến cho Trương Phàm vô cùng cảm thấy hứng thú.
"Luyện Khí Viên Mãn ư, sâu kiến mà thôi!".
Lời nói khinh miệt từ trong miếng ngọc vang ra, hắn có tư cách nói ra lời này chỉ vì người này chắc chắn là Trúc Cơ tu sĩ.
Trương Phàm không có gì phát giác bản thân là cái g·iả m·ạo, hắn nhập vai quá sâu kèm theo là đã có phương pháp ứng đối sát ý trong người.
"Không cần trưởng lão phí sức, đệ tử bỏ ra công sức không tiếc hạ xuống tu vi đã sớm diệt trừ cái kia kiến cỏ, chỉ mong bắt lấy được nàng g·iết c·hết".
Trương Phàm trong ngọc giản chuyền ra, hắn sớm đã biết được tiền căn hậu quả bên trong, nhưng mà cái gì điện hạ, cái gì thánh tử ở trong nơi này không phải Trúc Cơ hắn cũng giám đánh một trận.
Nhưng mà chuyền âm ra xong thì bên trong ngọc giản cũng không có hồi âm lại, có lẽ người kia khinh thường cùng hắn nói chuyện, hỏi hắn cũng là cho có mà thôi.
"Loại này cao cao tại thượng người, không biết bị ta chém xuống đầu lâu sẽ là loại cảm giác gì!".
Trương Phàm nếm nếm môi, vẻ mặt bây giờ của hắn vô cùng lạnh lùng nhưng lại đem theo một loại yêu dị đặc biệt, nhưng mà hung tàn bản tính đã bị hắn bộc phát ra bên ngoài.
...
Nửa canh giờ sau thì một cơn lạnh lẽo đến tận xương tủy phát ra oanh động trong đầu Trương Phàm, cảm giác nguy cơ khiến cho Trương Phàm tê cả da đầu, đây là cảm giác bị Trúc Cơ chú ý.
Cảm giác chỉ bị một ánh mắt khiến cho đầu óc hắn oanh động kia, loại cảm giác chỉ nhìn thấy người trước mặt liền trở nên kính sợ kia khiến cho Trương Phàm không có cam tâm nhưng mà cũng phải hạ thấp đầu lâu không có nhìn tướng mạo sinh linh trước mặt.
Trương Phàm trong lòng tuy có ủy khuất, tuy là không cam tâm nhưng mà hiện giờ hắn đã nhập vai là một tên đệ tử mà thôi cho nên cũng không có lộ ra cái gì quá lớn khiến cho người trước mắt phát giác, người kia cũng như là lười cùng hắn vòng vo chỉ là dùng thần thức lướt qua hắn một cái liền cũng bỏ qua, nhưng hắn có lẽ sau này sẽ hối hận về việc này, hắn sẽ hận chính mình thời gian này không sớm bóp c·hết Trương Phàm.
"Tham kiến Trưởng Lão".
"Ừ, dẫn đường đi".
Lão nói với giọng uy nghiêm, tiếng nói mờ mịt chuyền vào tai của Trương Phàm đầy sự coi trọng về việc này.
"Vâng".
Trương Phàm cung kính cúi đầu một cái rồi quay đầu lại đi nhanh.
Nửa khắc sau cũng đã tới nơi chỗ mà Giao Tiên đang bế quan, khi vừa tới thì trong mắt Trương Phàm không có gì phát giác mà giống như sơ ý lướt qua một nơi.
"Trưởng lão, ta đã xem đây là một trận pháp cấp thấp có thể dễ dàng tiêu diệt Luyện Khí...".
Trương Phàm cũng không có nói xong liền bị lão già kia hừ lạnh ngăn lại lời nói, khiến cho Trương Phàm trong tâm nghiến răng nghiến lợi tức giận, mọe nó ngươi cũng là Trúc Cơ thôi a, ngươi chảnh cái gì.
"Loại này bỏ đi đại trận cũng chờ ta ra tay, phế vật!".
Lão già kia cao cao tại thượng lời nói, kèm theo là một tiếng phế vật khiến cho Trương Phàm không có nói gì, nhưng mà trong lòng hắn lại đem mười tám đời của lão già này bới móc ra đều chửi bới qua một lần.
"Được rồi, phế vật bây giờ là tên của ngươi đi, có ý kiến gì không".
Lão già hình như chắc thắng bắt được Giao Tiên cho nên giọng nói cũng trở nên bình thản, bình thản đến mức Trương Phàm trong lòng vừa bới ra mười tám đời của lão ra liền tiếp tục đem một trăm đời tiếp theo dòng họ hắn đem đi bán ra làm điếm.
Lão già hình như thấy Trương Phàm không trả lời, hắn cũng cảm thấy không có thú vị khi kiềm chế một tiểu tu sĩ cho nên cũng hừ lạnh bước ra không còn để ý lấy hắn nữa.
Nhưng mà Trương Phàm đã quyết định kỉ rồi, không nên để cho tên đó để yên nữa, cảm giác biển lớn linh nguyên của Trúc Cơ mùi vị có lẽ là rất là mỹ diệu.
Lão già đi đến gần pháp trận, hắn là dẫn một tổ người đến nhưng đã sớm tách ra tìm kiếm nên hắn lười tiếp tục tập chung người lại đây, theo hắn nghĩ chỉ có một cái Giao Tiên không có gì đáng sợ.
Tuy hắn nghĩ đúng nhưng mà sai một điểm là không tính tới biến cố có Trương Phàm tồn tại, bởi vì lão là cái tu luyện gần hai trăm năm nhưng lại trong mắt khinh thường tu sĩ dưới chót, nhưng Trương Phàm là cái tu sĩ dưới chót cho nên cẩn thận là điều cần thiết, người ta nói kỹ năng cao cường không bằng sức mạnh tuyệt đối, nhưng mà nếu như kỹ năng cấp độ max đâu.
Cũng như là đời trước hắn chơi một loại trò chơi gọi là Liên Quân Mobile, tuy đối thủ là xạ thủ violet full đồ cộng thêm level 15, nhưng mà hắn chỉ có Ngộ Không level 10, bốn món đồ, nhưng mà Ngộ Không của hắn là bản xếp hạng top 1 thế giới cộng thêm là rank Trương Phàm là top 1 thách đấu, lần này cát hạ ứng đối ra sao.
Lần này cũng vậy, hắn đã sớm xếp đặc bố cục vô cùng rõ ràng, cộng thêm lão kia vô cùng tự tin đến nỗi ngu xuẩn, ngu xuẩn đến nỗi lần này không bị hắn âm sau này cũng sẽ bị người khàc lừa, thông minh như hắn thì lần này lão dù có là Trúc Cơ cũng phải nằm sắp.
Không ngoài ý muốn của hắn, trận pháp bên ngoài chưa đến một giây liền bị lão phá đi mất, trận pháp này cũng chỉ để ngăn cản luyện khí kiến hôi và thần thức Trúc Cơ mà thôi, bị khí lực cực lớn của thật sự Trúc Cơ ra tay phá vỡ thì không có gì có thể chóng đỡ được, như là bị một mảnh giấy bị thấm nước vậy, một lần v·a c·hạm liền có thể xé rách.
"Phế vật xem thấy không, tiểu tiểu một cái phế trận đúng là không có gì đáng lo".
Lão già kia ngạo nghể không kiên kỵ gì nói ra, có lẽ hắn thấy nếu như hắn cười to thì sẽ không có bức cách cho nên luôn giữ một khuôn mặt âm trầm, có thể là trong mắt hắn loại này hình tượng rất là ngầu nhưng mà theo đôi mắt Trương Phàm nhìn thấy thì là không khác gì một cái chúa hề đang cố gắng nhảy nhót vậy, quá là nực cười.
Tuy trận pháp bên ngoài đã bị phá vỡ nhưng mà lão không có tản ra thần thức quan xác, lão nhìn vào bên trong thấy được bóng người kinh diễm của Giao Tiên, hắn đi tới phía trước vài bước bàn tay lấy ra một thanh trường thương, lúc này thì Trương Phàm cũng cười lạnh, hắn dùng nhanh nhất thi chuyển ra cách âm cùng với cách biệt nơi này với xung quanh, càng thêm là thôi động ngũ hành trận.