Ánh mắt lão phát ra ánh sáng kỳ dị chưa từng có, lấy thiên kiếp đặt tên sát chiêu thì hắn phải cỡ nào tự tin, Lão dù có là tu vi thông thiên nhưng bây giờ cũng chỉ là một đạo thần niệm thôi cho nên qua đòn đánh này hắn thật sự phải tiêu tán.
"Đạo hữu thích thì được!".
Lão trong lòng đã có dự tính, ánh mắt hiện lên tràn đầy yêu thương nhìn lấy Diệp Linh Nhi.
"Sư phụ!".
Diệp Linh ánh mắt ảm đạm nhìn lấy sư phụ mình, nàng từ nhỏ đã được cường giả bí ẩn này dạy dỗ cho nên có tình cảm sâu sắc, lão giống như là một người cha thứ hai của nàng vậy, ba mươi năm này đều được lão nuôi dạy khiến cho nàng không nỡ bỏ.
"Ngươi lộ ra vẻ mặt đó ta thật sự không quen".
Ung dung lời nói lại mang theo t·ang t·hương khí tức, khuôn mặt đầy phức tạp nhìn lấy Diệp Linh Nhi, hắn thở dài.
"Ngươi cũng chỉ là ngươi thôi, nàng vẫn chưa thể quay về sao?".
Diệp Linh Nhi vẫn không có nói ra hết câu thì bị Lão cắt đứt.
"Gọi ta là ca ca đi".
Hắn ôn hòa nói, lời nói mang theo cơn gió cô độc đã đi theo lão biết bao năm qua, có lẽ đây sẽ là một lần luân hồi cuối cùng.
"Sư phụ, người chính là sư phụ ta, ta chính là ta sẽ không là ai khác!".
Diệp Linh Nhi đôi mắt đỏ hoe dường như nước mắt sắp rơi xuống, nàng từ lâu phát giác ra sư phụ nàng xem mình không giống như đệ tử, hắn bắt nàng tu một loại ngoại đạo không giống như bình thường.
Lão như phong thái trích tiên kia đôi mắt trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, lão nhìn lấy nàng cũng không có nói gì nữa.
"Cũng nên buông bỏ".
Lão ánh mắt càng thêm lu mờ, trong đôi mắt có vòng xoáy luân hồi dần dần khép lại, lão quay người lại để lại cho Diệp Linh Nhi cùng với Diệp Lam một cái bóng lưng, khuôn mặt t·ang t·hương nhìn chằm chằm lấy Trương Phàm linh thể.
"Ngươi Đạo, thật đặc biệt!".
Trương Phàm nhàn nhạt nói, trong ánh mắt phải hiện ra đạo ấn ký càng thêm hủy diệt, sức mạnh kia thật sự rất muốn diệt trừ người trước mặt.
Sức mạnh của hắn được dựa vào Thiên mà luyện thành sát chiêu, người kia dường như là phát ra sức mạnh đại đạo khiến cho thiên cũng phải lãng tránh.
"Đạo của ta sao?".
Lão già kia thì thầm tự nói trong con ngươi lại phát ra buồn khổ, lão cũng không hề nhìn đến Diệp Linh Nhi nữa mà chỉ nhẹ nhàng đưa lên ngón tay.
Ngay lập tức trước ngón tay lão phát ra chấn động một cái hư ảnh màu đen, hư ảnh kia dường như chỉ là nhỏ như là hạt cát thôi nhưng cũng khiến cho nơi này thiên địa đều trở nên lưu mờ, ngay cả Kiếp Quang trong cơ thể của Trương Phàm đều phản ứng lấy dữ dội như là muốn thoát thân hắn ra trực tiếp ra tay diệt sát người này.
- Thiên Địa Không Dung.
Trương Phàm hít sâu một hơi trong lòng thầm nghĩ, người này đạo của hắn vậy mà lại nghịch thiên như vậy, hắn cảm thấy đạo của mình vậy mà cùng lão đối trội lẫn nhau không có cách nào phân cao thấp.
Đạo của Trương Phàm chia ra làm ba cái đó chính là, Sinh, Diệt, Chiến, bởi vì vậy người khác khi thấy được Trương Phàm thì đều có thể cảm nhận được một loại đại đạo áp chế mạnh mẽ, vậy mà khi hắn gặp lão già này thì cảm thấy đại đạo trong người mình đang hưng phấn vui mừng khi gặp đối thủ.
Lão mỉm cười, ngón tay phía trên hiện lên u quang mờ mịt kia lại tràn ra một loại vòng xoáy hóa hình, loại kia vòng xoáy cũng khiến Trương Phàm đang bất động thần sắc cũng phải lộ ra kinh ngạc.
"Đây là luân hồi sao?".
Trương Phàm tự hỏi, hắn cảm thấy một loại kinh thiên khí thế từ ở phía bên trong dòng xoáy kia phát tán ra ngoài, vòng xoáy kia mang khí tức vãn sinh cùng với Luân Hồi nồng đậm, loại kia sức mạnh khiến cho Trương Phàm cũng phải thán phục.
Lão cũng không có phô diễn nữa mà thu lại ngón tay, đại đạo được kiềm nén vào ở bên trong ngón tay cũng bị tiêu tán, lão đôi mắt lộ ra hào quang kỳ lạ nhìn lấy Trương Phàm đang lộ ra thán phục thần sắc kia thì vô cùng đắc ý.
"Những người như ngươi thật sự c·hết rất là nhanh!".
Trương Phàm cười lạnh, cái kia tu nghịch đạo người nếu không phải là có nghịch thiên ngộ tính thì chỉ sợ đã bị thiên kiếp đ·ánh c·hết rồi, nhưng mà cảnh giới càng cao thì thiên kiếp càng thêm mạnh mẽ muốn nhanh chóng đ·ánh c·hết lão ta không muốn hắn thành đạo.
"Còn đạo hữu thì sao?".
Lão ánh mắt cũng trở nên mơ hồ nhìn lấy Trương Phàm mà hỏi, người đạo cùng hắn sánh vai há là chuyện muốn dưới thiên làm sâu kiến, sinh linh chỉ còn có linh thể trước mắt chỉ sợ rằng thật sự không tầm thường.
"Ta đạo không nghịch thiên chỉ vì sớm muộn ta cũng sẽ siêu việt nó, ta đạo chỉ nghịch phàm của mình, chỉ nghịch tiên của mình, ta đạo chính là muốn ngược chính vận mệnh của mình mà siêu việt chính mình".
Trương Phàm tự nói vẻ mặt vẫn như thường, nhưng mà lời nói kia lại mang theo một sự kiên định chưa từng có, đây là một loại tính niệm của chính hắn đối với chính mình, thiên đạo xem chúng sinh như là sâu kiến, còn hắn thì xem thiên đạo không để vào trong mắt.
Lão già vừa nghe xong thì tâm thần đều chấn động như sét đánh ngang tai, ngay cả bây giờ hắn chủ thể có biết được chuyện này thì có thể biết tồn tại kia là có bao nhiêu kinh hồn tán đảng.
"Ngươi thật sự là nơi đây đại lục thiên mệnh nhân hay sao!".
Lão tự hỏi, người này thiếu niên vậy mà lại toát ra khí tức vô địch khiến cho hắn cũng phải kinh sợ, loại này khí tức trước kia ở đại lục này hắn chỉ có thể cảm nhận được từ hai sinh linh, mà hai người kia bây giờ đều đã là thế gian van danh là Ma Tổ và Nhân Hoàng.
- Người này tương lai chỉ sợ sẽ là một đại năng tuyệt thế có thể so sánh với những người kia.
Lão già đáng sợ ý nghĩ khiến cho lão sợ hãi than, những người này được khắc trong cổ sử đủ để trăm vạn năm sau hậu nhân có nhắc đến cái tên này cũng đủ lộ ra tôn kính.
"Thiên mệnh nhân không phải ta, người gánh vác thiên mệnh trọng trách đều là con rối của trời cao..."
Trương Phàm lời nói ngông cuồng nói ra, hắn nói giữa chừng rồi dừng lại ánh mắt lộ ra băng lãnh nhìn lên trời.
"Vậy thì đạo hữu đời này thật sự khó thành rồi".
"Khó mà biết được".
Hai người trao đổi lời nói đều có thâm ý riêng biệt, nhưng mà trên người bọn họ lại phát ra đạo văn tự động sắp xếp thành những chữ nhỏ chia ra làm hai người chỗ đứng.
Một cái là bất diệt mà một cái là luân hồi, hai đại đạo bất diệt phát ra ánh sáng chiếu lấy nơi này thiên địa.
Đôi mắt của Trương Phàm hiện ra sinh diệt ánh sáng thể hiện cho lực lượng sinh mệnh thuần túy cùng với hủy diệt thuần túy nhất, loại kia lực lượng phát ra từ sâu bên trong linh thể của hắn không thể thay đổi, thánh nhãn được rèn luyện bên trong sinh diệt hải vốn là thuần túy nhất bản nguyên lại thêm với thánh thể của Trương Phàm lại càng thêm hoàn hảo hơn.
Hai con ngươi của lão già kia hiện ra hai vòng xoáy lớn màu đen như là hai cái hố đen ở trong tinh không đủ để hút lấy mọi vật dù là hữu hình hay là vô hình, đạo ánh mắt kia chính là luân hồi cánh cửa đang cố gắng nuốt chửng lấy linh hồn của sinh linh tạo ra nghiệp, oán nghiệp phát ra kinh người khiến cho hư không cũng phải bị vặn vẹo không thể tả được.
Giờ phút này hai người đang là luận đạo cũng chính là so đạo.