Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 193: Chịu đủ hành hạ



Samantha nghĩ không ra Kim Hinh sẽ ở bên cạnh mình không chút cố kỵ nào vì Thạch Thiên mà phục vụ, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng mình đã ngủ thiếp đi? Vội vàng nhắm mắt lại làm bộ thật sự đã ngủ thiếp đi, nhưng thanh âm nọ càng lúc càng lớn, Kim Hinh còn phát ra giọng mũi tràn ngập sự quyến rũ, Thạch Thiên hô hấp nặng nề tựa hồ hắn được thỏa mãn rất lớn, nghe được thân thể cực độ hư thoát của Samantha một lần nữa bắt đầu thiêu đốt, hấp dẫn nàng không nhịn được mà hai mắt khẽ mở ra, len lén tham quan học tập.

Qua hồi lâu, Kim Hinh rốt cuộc ngẩng đầu vương thẳng người dậy, lấy tay đem mái tóc tán loạn gạt qua vai, sau đó thẳng lưng khóa chân cưỡi lên trên người Thạch Thiên, điều chỉnh đúng vị trí thì trong miệng nhẹ "ứ" một tiếng ngồi xuống. Điều này làm cho Samantha không tự chủ được nhớ tới cảm giác mới vừa rồi bị Thạch Thiên xâm nhập vào trong cơ thể, cảm giác như chính mình đang làm, thân thể mềm mại không khỏi nhẹ nhàng run lên, cũng không dám nhìn nữa, vừa muốn nhắm mắt đột nhiên phát hiện Kim Hinh đang ở đối diện nàng cười xấu xa, lại còn trừng mắt nhìn, tựa hồ sớm biết nàng đang nhìn lén.

Samantha xấu hổ giống như làm chuyện xấu bị người bắt được vậy, khuôn mặt xinh xắn mắc cỡ đỏ bừng, vội vã đem mặt chuyển hướng sang bên kia, nhắm chặt hai mắt lại. Lúc này trong tai truyền đến tiếng cười phóng đãng của Kim Hinh, rõ ràng là đang giễu cợt nàng, làm cho Samantha không khỏi cảm thấy vừa tức vừa vội, nhưng lại không dám lên tiếng kháng nghị, nghĩ thầm chính cô làm trò xấu hổ trước mặt người ta, lại còn không biết xấu hổ giễu cợt người khác, thật sự là buồn cười.

Bất quá tiếng cười của Kim Hinh chỉ chốc lát đã biến mất, thay thế chính là tiếng rên rỉ kinh hồn đãng phách cùng thanh âm va chạm của thân thể, Samantha cảm thấy giường lay động, thuyền lay động, cả thiên địa cũng lay động…

Đêm nay đối với Samantha mà nói khẳng định là khó quên nhất trong đời, thể xác và tinh thần đều chịu đủ đau khổ, thân thể bị hành hạ không cần phải nói, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, bất quá trừ chỗ mới vừa bị phá có chút đau đớn, thì phụ nữ được nếm tư vị tiêu hồn, lần đầu tiên đã được thỏa mãn khó có thể tưởng tượng, chỉ là sự thỏa mãn này vượt qua cực hạn nàng có thể thừa nhận, biến thành thống khổ khó có thể tưởng tượng, có thể xem như trước vui sau buồn, có ngọt có khổ.

Nhưng hiện tại là trong tâm lý đang bị hành hạ khẩn trương tới mức Samantha khó có khả năng chịu được, hết lần này tới lần khác Kim Hinh không chút nào che dấu, tiếng rên rỉ khoa trương giống như tê tâm liệt phế, tiếng thét chói tai không thể ngăn cản chui vào trong tai của nàng, hơn nữa càng lúc càng lớn, tựa hồ không có điểm cuối, không ngừng kích thích thân thể đã hư thoát, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn không có dập tắt của Samantha.

Tới lúc Thạch Thiên đã thỏa mãn đi vào trong phòng tắm, thì một tiếng chuông điện thoại đem Samantha cùng Kim Hinh cũng đã gần như là hư thoát bừng tỉnh, Kim Hinh vạn phần khổ cực khởi động nửa phần thân thể, cầm lấy điện thoại ở đầu giường mà vô lực nói: "Alô… ai đó…"

Chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm hưng phấn của Thạch Hiểu Mẫn: "Chị Kim Hinh, rời giường rời giường!"

Kim Hinh từ khe hở rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vẫn đang tối đen, kinh ngạc nói: "Trời còn chưa sáng mà…"

Thạch Hiểu Mẫn trong điện thoại khúc khích nũng nịu cười nói: "Trời đã sáng thì làm sao mà xem mặt trời mọc hả? Mau dậy đi! Em cùng chị của em đã dậy nửa tiếng rồi, thuyền trưởng nói nhiều nhất là hơn mười phút nữa mặt trời sẽ mọc".

Kim Hinh lúc này mới nhớ tới các nàng sở dĩ đến du thuyền qua đêm, chính là vì muốn xem mặt trời mọc của ngày đầu tiên năm mới, hôm qua cũng đáp ứng cùng Thạch Hiểu Mẫn buổi sáng cùng nhau xem mặt trời mọc, mặc dù bây giờ uể oải không chịu nổi, nhưng nàng không muốn làm Thạch Hiểu Mẫn mất hứng, cười nói: "Chị thiếu chút nữa quên mất, được rồi, một lát nữa chị sẽ đến".

Thạch Hiểu Mẫn ở trong điện thoại vội la lên: "Một lát nữa? Đừng một lát nữa, lập tức đến ngay, chậm nữa sẽ không kịp! Quên đi, em bây giờ cứ tới, chị Kim Hinh, chị cứ mở cửa trước đi, em thuận tiện sẽ gọi Samantha đến luôn".

Kim Hinh ngẩn ra, muốn ngăn cản đã không kịp, ở đầu nọ Thạch Hiểu Mẫn sớm đã cúp điện thoại. Samantha nằm ở bên cạnh Kim Hinh hết sức khẩn trương ngồi dậy, mới vừa rồi trong phòng rất an tĩnh, trừ thanh âm Kim Hinh gọi điện thoại thì cũng không có thanh âm gì khác, trong điện thoại Thạch Hiểu Mẫn còn nói rất lớn, Samantha hiển nhiên nghe được Thạch Hiểu Mẫn muốn qua nơi này, run giọng nói: "Hiểu Mẫn lại đây có đúng không? Mình… mình làm sao bây giờ?"

Kim Hinh mờ mịt nói: "Mình cũng không biết…" tiếp theo cười nói: "Cái gì mà làm sao bây giờ, gạo đã nấu thành cơm, Hiểu Mẫn cùng bạn cũng đã thành thân thích, chẳng lẽ còn sợ gặp nó sao? Dù sao là chuyện sớm hay muộn, xuất ra dũng khí đêm hôm qua của bạn đi…"

Samantha mặt đỏ bừng, vội la lên: "Cái này sao được, để cho họ chứng kiến chúng ta như vậy sao được, mình… mình về phòng trước đây…" nói xong nhảy xuống giường muốn đi.

Kim Hinh biết tính cách của nàng, không ngăn trở mà vội vàng chỉ vào nội y trên mặt đất hô lên: "Đừng hoảng hốt, bạn phải mặc đồ trong vào đã, vạn nhất ở tại cửa đụng phải Hiểu Mẫn".

Samantha đã chạy đến cửa phòng ngủ la lên quái dị, vội vàng chạy về cởi áo ngủ quẳng lên trên giường, nhặt lên nội y của mình vội vàng mặc vào.

Kim Hinh nhìn động tác hết sức nhanh nhẹn của Samantha, trợn hai mắt kỳ quái nói: "Bạn khôi phục cũng nhanh thật…" rồi không nhịn được đi tới trước người Samantha khom lưng nhìn một chút, hô lên: "Ồ! Dường như cũng không còn sưng lên nữa…" nói xong đưa tay muốn cởi nội y mà Samantha mới vừa mặc vào, muốn nhìn cho cẩn thận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Samantha thét chói tai chặn lại ma trảo của Kim Hinh, trách mắng: "Đừng có đùa nữa, Hiểu Mẫn tới bây giờ…" bất quá chính nàng cũng thấy kỳ quái, cảm giác hư thoát cùng hạ thân sưng tấy đau đớn vài giờ trước toàn bộ đã không còn nữa.

Tiếng chuông cửa chợt vang lên, Samantha cả người chấn động, lẩm bẩm nói: "Đến… đến rồi, làm sao bây giờ…"

Kim Hinh cũng nhặt quần áo của mình lên rất nhanh mặc vào, cười nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, đi ra xem mặt trời mọc thôi".

Samantha run giọng nói: "Đi ra ngoài… giải thích cho họ như thế nào hả? Mình… mình trốn vào trong đã".

Kim Hinh cười nói: "Bạn ngốc à! Trốn ở trong phòng ngủ Thạch Thiên không phải càng khó giải thích sao? Đều là cùng nhau xem mặt trời mọc, Hiểu Mẫn nếu đến phòng tìm không được bạn, khẳng định phát động toàn bộ người trên thuyền đi tìm bạn, đến lúc đó hơn một trăm người thấy bạn ở chỗ này, mình xem bạn sẽ giải thích như thế nào".

Samantha cảm thấy đầu muốn ngất đi, thiếu chút nữa là té xỉu, một tay đã bị Kim Hinh bắt được, lôi kéo nàng đi ra ngoài. Hai người khi đi tới trước cửa, tiếng chuông cửa đã ngừng lại, biến thành tiếng đập cửa thịch thịch, Kim Hinh mở cửa ra, gõ cửa quả nhiên là Thạch Hiểu Mẫn, phía sau còn có Thạch Lệ.

Thạch Hiểu Mẫn thấy cửa mở hỏi: "Cửa này chuông có phải bị hư hay không, em mới vừa rồi đã nhấn một hồi lâu, chị Kim Hinh có phải không có nghe thấy hay không?"

Kim Hinh cười nói: "Đây là chính em tính tình quá gấp, chị vừa nghe đã ra mở cửa mà".

Thạch Hiểu Mẫn "ồ" một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều, đột nhiên thấy Kim Hinh ở phía sau còn có Samantha, ngạc nhiên nói: "Hả… Samantha tiểu thư sao cũng ở chỗ này?"

Samantha mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tôi… tôi…"