[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 101



  Đường Nghiên rời khỏi hậu trường nhộn nhịp, hôm này nàng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho mọi người, mọi người đều nhớ rõ cô gái tự nhận mình đến từ ngôi làng xa xôi, cùng chia sẻ với mọi người hành trình cùng quá trình học tập của mình. Nhìn nàng hôm nay, mọi cử chỉ cách ăn mặc đều sẽ không ai biết nàng đến từ vùng nông thôn, những gì nàng đạt đạt được và nơi đó đều không ảnh hưởng lẫn nhau.

  "Này, Đường Nghiên, em đi đâu thế? Sau sự kiện sẽ có tiệc mừng!" Một đàn chị ở hậu trường gọi nàng lại.

  Đường Nghiên đang vội vàng thu dọn cặp sách đeo sau lưng, nói một câu rồi biến mất: "Không cần, em còn có việc khác, mọi người cứ đi đi."

  Ánh nắng buổi chiều chiếu rọi chói chang trên ngọn cây, để lại từng bóng trên mặt đất, Đường Nghiên ba bước đi thành hai, vừa đi vừa chạy, cuối cùng ở góc đường cũng nhìn thấy người mình muốn gặp

  Cô quay lưng về phía nàng, cúi đầu nghịch nghịch thứ gì đó. Từ bên cạnh, nàng có thể nhìn thấy khóe miệng cô nở một nụ cười nhàn nhạt, thật đẹp, giống như một cơn gió nhẹ. Hóa ra cô đang xem lại DV, Đường Nghiên đi nhẹ bước chân, ngọt ngào gọi một tiếng " cô Kỷ".

  Kỷ Du Thanh giật mình ngẩng đầu quay người: "Sao con lại tới đây? Sự kiện kỷ niệm trường còn chưa kết thúc mà."

  Đường Nghiên dẫm trên giày cao gót, đan hai tay vào nhau, khép lại, tách ra rồi lại khép lại, "Không còn việc gì thì con liền chạy ra ngoài."nàng dừng lại, ngượng ngùng không hiểu hỏi, " sao hôm nay cô Kỷ lại đến trường vậy?"

  Kỷ Du Thanh mím môi cười, tự nhiên giải thích: " con không nhớ cô cũng từng học ở Hoa Đô à, cô được mời đến đây, năm trước không có đến nay nay cô cố ý tới là để chụp ảnh cho con."

  Đường Nghiên nghe vậy rất ngạc nhiên: "Dì Kỷ đến chụp ảnh... cho con á?"

  "Ừ, nếu không thì."Kỷ Du Thanh cúi đầu, lại kéo đoạn video lên cho Đường Nghiên xem.

  Đường Nghiên che miệng lại nói: "Trông con thật ngốc."

  "Không, sao có thể? cô cảm thấy con trên sân khấu nhìn rất khác, giống như một người lớn vậy." Kỷ Du Thanh cười nói: "Để chúc mừng, cô sẽ dẫn con đi ăn."

  "Vâng", Đường Nghiên Dừng một chút rồi vội đồng ý chỉ sợ chậm vài giây thôi thì cô sẽ đổi ý mất.

  Hai người đi ra khỏi trường, hôm nay có rất nhiều người, trường không cho xe bên ngoài vào nên Kỷ Du Thanh đành phải đỗ xe ở bãi đậu xe cách trường vài trăm mét. Trên đường đi, hai người gặp được hai nữ sinh hưng phấn gọi tên Đường Nghiên, thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp.

  "Đường Nghiên! Bạn có phải là Đường Nghiên tân sinh viên phát biểu trên sân khấu hôm nay không?"

  "À, đúng rồi... tôi... tôi..." Đường Nghiên lắp bắp, dù sao nàng cũng không biết ý đồ của đối phương và cũng không biết bọn họ.

  "Chúng ta chụp ảnh đi, tôi rất thích bài phát biểu của cậu, rất truyền động lực."

  "Được, được..."

  Trong suốt quá trình, Kỷ Du Thanh khoanh tay đứng sang một bên, mỉm cười nhìn khung cảnh bên kia, Đường Nghiên giống như đầu gỗ không biết tạo dáng gì thậm chí còn cứng ngắc một chỗ, ngược lại hai nữ sinh kia thì bày ra các loại tư thế đáng yêu, còn tựa vào hai bên vai Đường Nghiên.

  Cuối cùng cũng chụp xong, Đường Nghiên quay lại chỗ Kỷ Du Thanh, cô không nhịn được trêu chọc nàng: "Vừa rồi trông con thật ngốc."

  Đường Nghiên xấu hổ gãi gãi trán, lẩm bẩm: "Con không giỏi... chụp ảnh."

  Kỷ Du Thanh bĩu môi, cố gắng tìm lí do chữa cháy: "Thật ra con gái không nhất thiết phải học chụp ảnh, chỉnh sửa ảnh các loại, đối với con quan trọng nhất là sử dụng thành thạo máy tính, đó là thứ cong cụ tốt nhất."

 Đường Nghiên gật đầu như đã hiểu, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi cổng trường. Hôm nay khu vực xung quanh trường gần như bị ùn tắc xe cộ qua lại chậm chạp.

  Thẩm Du Âm và Triệu Tiểu Vân ngồi dưới khan đài hồi lâu mới nhận là Đường Nghiên không có trở lại sân khấu, khiến hai người sắp thành cá khô một nắng đến nơi.

  "Không được rồi, chị phải đi mua trà sữa uống cho đỡ nóng thôi." Thẩm Du Âm người đầy mồ hôi vừa nói vừa lấy tay quạt cho bớt nóng

  Triệu Tiểu Vân nghe thấy vậy liền đứng lên, " để em đi mua".

  "em làm cái gì vậy" Thẩm Du Âm theo bản năng liền nắm lấy cổ tay Tiểu Vân.

  Triệu Tiểu Vân ngơ ngác trả lời: "Không phải chị vừa nói muốn uống trà sữa sao?"

  "Ý chị là, chúng ta đừng ngồi đây nữa mà hãy kiếm quán nào đó có điều hòa cho đỡ nóng, không chúng ta sắp bị nướng chin đến nơi rồi." Thẩm Du Âm giải thích.

  Triệu Tiểu Vân gật đầu, "Còn Nghiên Nghiên thì sao, cậu ấy..."

  "Thôi, chúng ta nhanh đi thôi, chắc Đường Nghiên sẽ không ra nữa đâu."

  Không ngờ ngay khi hai người vừa rời đi đã có người đến chiếm giữ hai vị trí có tầm nhìn tuyệt vời này, mặc dù có chút nóng nhưng dù sao có chỗ ngồi như vậy tương đối khó.

  Khi mở cửa bước vào một quán ăn, thứ đầu tiên cảm nhận được đó là sự mát mẻ, mọi người tinh thần thoải mái, mới vừa rồi còn nhễ nhại mồ hôi chớp mắt cái đã không còn cảm thấy gì nữa, mùa hè khiến người ta tình nguyện trong nhà cả ngày cũng không muốn bước chân ra đường.

  "Kính chào quý khách, quý khách đi mấy người ạ?"

  "Hai người" Kỷ Du Thanh trả lời, sau đó người phục vụ dẫn hai người đến chỗ ngồi trên lầu, cầu thang đi lên rất độc đáo trang trí kiểu Địa Trung Hải hai màu xanh trắng đan xen, mang đến sự tươi mát của gió biển.

Khi lên đến tầng hai, cảm giác về đại dương càng trở nên mạnh mẽ hơn. Có nhiều đồ trang trí thuyền buồm, tranh sơn dầu vẽ những con sóng, bàn ghế đều làm bằng gỗ, đồ trang trí trên bàn là phiên bản mini của bánh lái tàu, Đường Nghiên kéo ghế ngồi xuống cảm than một câu, " nhà hàng này mang phong cách biển rất mạnh."

  "Đúng rồi nhà hang này chuyên bán món Địa Trung Hải, vừa mới khai trương, có đồng nghiệp ở công ty cô đã tới khen hương vị cũng không tệ lắm, nên muốn mang con đến đây để thử". Kỷ Du Thanh dừng một chút đem thực đơn đưa cho Đường Nghiên, " nhin xem con muốn ăn gì".

  Đường Nghiên tự nhiên cầm lấy thực đơn, đang định hỏi ý kiến ​​cô Kỷ, khi ngẩng đầu lên nàng đã bỏ luôn ý định đó kho thấy cô đang rất chăm chú dùng điện thoại.

  Trong lúc chờ đợi đồ ăn được mang lên, cô Kỷ vẫn đang chăm chú dung điện thoại, nàng không biết làm gì khác đành nhìn nhìn xug quanh xem.

  Mãi đến khi đồ ăn được dọn ra, Kỷ Du Thanh mới đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu tập trung vào bữa ăn.

  "Thế nào, hương vị cũng không tệ lắm nhỉ."

  Đường Nghiên gật đầu: "rất ngon" nhưng nàng không khỏi thắc mắc, cô Kỷ đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy, thậm chí nàng mới thấy cô còn vừa ăn vừa dùng điện thoại.

  Sau bữa ăn ngắn ngủi, hai người chia tay ở cổng trường, Đường Nghiên xoay người bước vào trường. Buổi lễ kỷ niệm đã kết thúc vào lúc ba giờ chiều, nàng xoa xoa cái bụng, nghĩ rằng tối nay mình sẽ không cần phải ăn dù sao cũng đến giờ này rồi, nàng hướng phía kí túc xá bước đi trái ngược hoàn toàn với mọi người đang lần lượt đi về phía cổng trường.

  Trở lại ký túc xá, đúng như dự đoán, không có ai ở đó, chắc là mọi người đã đi liên hoan. Hôm nay là một ngày đẹp trời, cả trường đều nghỉ học, Đường Nghiên bước đến bàn uống nước theo thói quen lấy điện thoại ra xem vô tình lại xem được tin tức cô Kỷ mới đăng cách đây không lâu, phải biết rằng cô Kỷ rất ít khi cập nhật cái gì mới đến lúc nhìn kĩ lại hóa ra nó lại là tin tức liên quan đến nàng.

  "Thiếu nữ tỏa sáng" vài từ ngắn gọn, bên dưới còn có một vài bức ảnh khi nàng đang phát biểu trên sân khấu, các điểm ảnh rất rõ rang có lẽ vì góc quay hướng về phía mặt trời nên Đường Nghiên trông đặc biệt trắng trẻo, như thể nàng thực sự đang phát sáng.

  Trong lòng Đường Nghiên bỗng nhiên nàng cảm thấy rất bối rối.

  Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Nghiên

  "Alô" Đường Nghiên ngập ngừng chào hỏi, cố gắng khiến đối phương nói cho nàng biết lý do gọi điện đến.

  " Nghiên Nghiên à, chuyện lớn như vậy sao con không nói cho ta biết, nếu cô Kỷ không gửi cho mẹ ảnh của con thì đến bây giờ mẹ cũng không biết gì."

Đường Nghiên xấu hổ khẽ động khóe miệng, thản nhiên nói " con thấy cái này cũng không có gì to tát nên không có nói cho mẹ biết."

  "Làm sao có thể?" Người phụ nữ trong điện thoại cười đến rất vui vẻ, " con gái của ta đã lớn thật rồi, mẹ rất tự hào vì con, con phải biết rằng hang năm lễ kỉ niệm những học sinh mà được chọn phát biểu đều là những người tiêu biểu nhất trong hang trăm người, đều là những người được nhà trường đánh giá cao."

Đường Nghiên không nói gì chờ bà nói tiếp, nàng có cảm giác đây không chỉ là cuộc gọi chúc mừng đơn giản như vậy.

  "Còn có một điều nữa mà mẹ muốn nói với con, hiện tại con phải lấy việc học làm đầu, chuyện yêu đương chỉ là thứ yếu không thể vì nó mà bỏ bê việc học, con là đứa trẻ thông minh, hẳn là con biết chọn lọc."

  "Con biết rồi, còn chuyện gì nữa không ạ?" Đường Nghiên sốt ruột hỏi.

  Đường Huệ vội vàng cười nói: " Mẹ vừa chuyển tiền cho con, hôm nay hãy đi ăn một bữa thật ngon với bạn nhé, mẹ không ở cạnh con nên phải cố gắng tự chăm sóc bản thân."

  Sau khi cuộc gọi kết thúc, Đường Nghiên ném điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, lại cầm lên, mở trang cá nhân lên không chút do dự xóa bài đăng.

  Đêm Khuya.

Kỷ Du Thanh đứng trong phòng khách vừa nghe nhạc vừa uống rượu vang đỏ, lúc này có điện thoại, cô đặt ly rượu xuống, tiếp điện thoại.

"Chị à, chào buổi tối."

" Muộn như vậy rồi còn gọi điện, không làm phiền em chứ." Đường Huệ khách sáo nói.

" Không, không có gì, chị gọi có việc gì sao?" Kỷ Du Thanh hỏi

  Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó Đường Huệ nói: " là thế này Du Thanh là chỗ quen biết chị nói thẳng với em, chị nghi ngờ Đường Nghiên ở trường Đường Nghiên đang yêu đương, không biết làm sao chị luôn có cảm giác không tốt lắm."

  "Không thể nào... em chưa bao giờ thấy Nghiên Nghiên nhắc đến chuyện này." Quý Du Thanh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một trận song nổi lên, không hiểu sao khi nghe đối phương hỏi chuyện này, cô lại cảm thấy áy náy tim đập nhanh hơn.

  "Chị vẫn không muốn Nghiên Nghiên yêu sớm như vậy, con bé mới mười chin, còn quá nhỏ, bây giờ lại đang đường nhà trường coi trọng nếu mà lại dính vào yêu đương thì sẽ không tốt, Du Thanh à, chị muốn em giúp chị một việc là nếu Nghiên Nghiên có yêu đương thật thì em hay nói cho chị biết được chứ."

  "Được rồi, chị đừng lo lắng..."

  Sau khi cuộc gọi kết thúc, nhịp tim của Kỷ Du Thanh vẫn chưa hề bình tĩnh lại.