Nhà riêng của Sugita Hirasuke nằm cách ga Mitaka vài phút xe buýt. Ngôi nhà được dựng trên miếng đất hai mặt tiền nằm về phía Đông Bắc của một khu dân cư có những con đường hẹp chạy đan chéo nhau thành những hình thù phức tạp. Gã mua ngôi nhà nhỏ cũ kỹ cùng với thửa đất ngót nghét một trăm mét vuông này sáu năm trước. Hồi ấy, gã chẳng bao giờ tính tới chuyện mua một căn nhà riêng, nhưng đó là nguyện vọng tha thiết của Naoko. Nàng cho rằng thay vì phải trả tiền thuê nhà, họ có thể dùng chỗ tiền đó cho khoản vay trả góp.
“Ngay từ bây giờ nếu mình vay trả góp trong vòng ba mươi năm thì có gì phải lo. Ba mươi năm nữa chắc chắn anh vẫn còn làm việc cơ mà.” Nàng lập luận như vậy khi Hirasuke tỏ ra ngần ngại trước viễn cảnh phải vay một khoản tiền không nhỏ.
“Ở công ty anh, sáu mươi tuổi là phải về hưu rồi.” “Không sao. Xã hội ngày càng nhiều người cao tuổi. Đến lúc đó thì sáu nhăm, bảy mươi mới phải về hưu.” “Có chắc không?!”
“Chắc chứ sao. Thế sáu mươi tuổi rồi thì chồng em không định làm việc nữa à? Như thế là vô trách nhiệm đấy nhé.”
Bị nàng nói vậy, Hirasuke chẳng còn biết đối đáp ra sao.
“Tóm lại là phải mua ngay bây giờ. Nếu không mua bây giờ, em e là chẳng bao giờ mình mua được nhà nữa, chồng ạ. Sẽ mãi mãi thuê nhà thôi. Anh không thích thế đúng không nào? Anh muốn có một ngôi nhà riêng đúng không nào? Thế thì phải mua ngay. Ngay bây giờ.”
Nàng cứ lải nhải như một chú chó nòi Spitz khiến gã đành phải gật đầu. Và hành động tiếp sau đó của Naoko thì không thể chóng vánh hơn. Ngay thứ Bảy, hai vợ chồng Hirasuke đã liên hệ với văn phòng bất động sản và đi xem một vài ngôi nhà, tuần tiếp theo, họ đã trả xong tiền cọc. Mọi bước chuẩn bị từ đàm phán vay tiền tới việc chuyển nhà đều do một tay Naoko lo liệu đến nỗi khi nhận ra thì gã đã vào ở trong ngôi nhà mới. Việc duy nhất gã làm được là chuẩn bị một vài thứ giấy tờ theo yêu cầu của nàng.
Nhưng tới giờ, gã đã thấm thía sự đúng đắn của quyết định mua nhà hồi ấy. Nếu hồi ấy không mua nhà, số tiền tiết kiệm chắc cũng chẳng thêm được đồng nào. Và hơn tất cả, giá bất động sản thì cứ tăng đều đều. Đặc biệt là cái kiểu tăng giá gần đây không khỏi khiến người ta phải trố mát. Theo các chuyên gia thì vẫn còn tăng nữa. Cách nhà Hirasuke khoảng hai trăm mét có một ngôi nhà cũ khác đang rao bán nhưng với cái giá đó vào thời điểm này thì chịu không thể mua nổi.
"Em nói đã đúng chưa nào? Cứ để chồng em quyết định thì có mà hỏng ăn.” Naoko lúc nào cũng nói vậy với vẻ đắc thắng.
Nàng khá ưng ý về ngôi nhà, tất nhiên rồi vì chính nàng đã chọn nó. Khu vườn đặc biệt khiến nàng thích thú. Có rất nhiều chậu hoa cảnh do nàng trồng trong cái khoảnh đất con con ấy. Nàng có thói quen âm ừ các bài hát như Chú chó cảnh sát hay Bạn lửng ở núi Genkotsu giữa lúc chăm chút cho đám cây hoa trong vườn. Chắc vì nàng hay xem chương trình thiếu nhi cùng với Monami. Còn khi đi vòng từ vườn ra cửa trước lấy bưu phẩm, nàng thường ngân nga bài Bác bưu tá sơn dương.
Bốn ngày sau vụ tai nạn, Hirasuke kê ban thờ ở vị trí có thể trông ra khu vườn và đặt di cốt của Naoko trên đó. Ngay hôm sau vụ tai nạn, thi thể Naoko được quàn tạm tại bệnh viện, đến ngày hôm qua thì được đưa về quàn tại nhà và hôm nay, gã đã cử hành đám tang cho nàng tại một nhà tang lễ gần đó. Kỳ thực gã muốn tổ chức đám tang tại đây, ngôi nhà mà Naoko yêu quý, song con đường trước nhà vừa chật chội cũng lại do số người dự tính tới viếng tương đối đông, thành ra gã buộc phải từ bỏ ý định này. Mà quả thực quyết định đó là đúng đắn. Khách khứa tới viếng đông một phần, ngoài ra còn đám truyền hình chẳng biết đánh hơi được ở đâu cũng đổ xô đến làm náo loạn cả nhà tang lễ mất một lúc. Chuyện ầm ĩ ấy mà diễn ra tại khu dân cư yên tĩnh này thì chắc gã đã phải sang hàng xóm xin lỗi từng nhà một.
Ngay cả khi đám tang đã kết thúc, giới đưa tin vẫn cứ bám theo Hirasuke. Đi đâu, làm gì, gã cũng ngập chìm trong ánh đèn chớp. Tuy nhiên, suốt hai ngày nay, gã chẳng còn sức lực đâu để mà cảm thấy phiền toái về chuyện đó nữa.
Mặc dầu không ít gia quyến có người thân tử nạn, song Hirasuke đặc biệt được giới báo chí đeo bám là bởi câu chuyện đậm chất câu khách của gã: cùng một lúc, gã vừa bất hạnh vừa may mắn. Khỏi phải bàn nhiều về nỗi bất hạnh bởi đó là cái chết của vợ gã, còn niềm may mắn chính là chuyện hồi sinh thần kỳ của Monami.
“Sau đám tang, anh cảm thấy thế nào?”
“Anh nhìn nhận thế nào về phát biểu của giám đốc Công ty Vận tải Okuro?” “Chúng tôi được biết có rất nhiều lá thư động viên gửi tới anh từ mọi miền đất nước, xin anh chia sẻ với họ đôi lời.”
Thực ra các câu hỏi của bọn họ cũng chẳng lấy gì làm đa dạng cho lắm. Thành thử Hirasuke không phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần lặp lại y nguyên một câu trả lời là đủ. Gã cho rằng cũng có thể do năng lực của tay phóng viên đặt câu hỏi, nhưng nhìn chung là do sự hạn chế về trí tuệ của giới này. Duy chỉ có một câu hỏi luôn khiến gã lúng túng.
“Anh định nói gì với bé Monami về mẹ cháu?”
Gã muốn bảo bọn họ rằng gã mới là người nên đặt câu hỏi đó. Gã vẫn băn khoăn vì không tìm ra phương án hợp lý. Bất đắc dĩ, gã đành phải trả lời rằng, tôi sẽ suy nghĩ.
Rốt cuộc anh nên nói gì với con bé bây giờ - gã hướng về phía bài vị của vợ lẩm bẩm. Dạo này gã gần như không có thời gian trò chuyện với con. Là một ông bố, gã biết phải làm thế nào với trái tim mong manh và dễ bị tổn thương của cô con gái mới lớn? Ngay cái cảm giác mong manh và dễ tổn thương ấy gã cũng đâu được trực tiếp trải nghiệm mà chỉ phỏng đoán qua những gì nghe được. Thậm chí trước đó, gã còn chưa bao giờ tưởng tượng xem nó mong manh thế nào và dễ tổn thương ra sao.
Và gã nảy ra một ý nghĩ hoàn toàn vô nghĩa: nếu kẻ chết đi là gã, ắt hẳn Naoko sẽ khéo léo hơn nhiều khi thông báo chuyện đó với Monami.
Sau khi bài trí xong ban thờ, gã thay tang phục sang trang phục thường ngày. Chiếc đồng hồ treo tường chỉ năm giờ ba mươi lăm phút chiều, sắp đến giờ cơm tối của bệnh viện, gã nghĩ bụng rồi nhét ví và chìa khóa xe vào túi. Gã thầm mong cho con bé ăn uống khá hơn.
Ý thức của Monami đã phục hồi một cách kỳ diệu nhưng vẫn chưa hoàn toàn trở lại trạng thái ban đầu. Con bé đã bỏ quên một vài thứ trên bờ vực của cái chết. Đó là sự biểu cảm và ngôn từ. Và cả cái kiểu phản ứng của một thiếu nữ mới lớn. Monami có thể biểu lộ ý muốn bằng cách gật hoặc lắc đầu nhưng con bé vẫn chưa cho gã được nghe cái giọng nói tươi tắn của nó. Mặc gã bắt chuyện thế nào, con bé cũng chỉ lơ đãng nhìn lên không trung bằng đôi mắt vô hồn.
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ cho thấy hoàn toàn không có sự bất thường nào về mặt y học. Mặc dù đã từng có lúc người ta lo ngại rằng con bé sẽ lâm vào trạng thái sống thực vật, song chức năng của não bộ đã phục hồi hoàn toàn.
Bác sĩ cho rằng nguyên nhân có thể là một cú sốc tinh thần. Và bổ sung thêm rằng sự kiên trì và tình yêu là liệu pháp hiệu quả duy nhất. Hôm qua, Monami được chuyển tới bệnh viện chuyên khoa não Koganei và kết quả chẩn đoán ở đó cũng chẳng khác gì. Thậm chí vị bác sĩ phụ trách còn lấy làm kinh ngạc vì Monami hầu như không bị thương tật gì sau một thảm họa như thế.
Đúng sáu giờ chiều Hirasuke tới bệnh viện. Sau khi tấp xe vào bãi, gã kiểm tra xem có phóng viên nào ở đó hay không. Giới truyền thông đang nhóng lên muốn ghi lại hình ảnh cũng như giọng nói của Monami, cô bé trở về từ ranh giới của cái chết. Tuy nhiên gã đã nhiều lần yêu cầu bọn họ tạm thời tha cho gã vì đây chưa phải lúc có thể trả lời phỏng vấn. Có vẻ như tối nay bọn họ giữ lời.
Lúc gã tới phòng bệnh của Monami cũng là lúc cô tạp vụ đem bữa tối vào. Thực đơn hôm nay gồm cá rán rau hầm và xúp miso. Hirasuke đỡ lấy khay cơm rồi đặt lên chiếc bàn cạnh giường, nhìn con gái. Monami đang ngủ. Hirasuke mang ghế lại gần và ngồi xuống. Gã cảm thấy rất rõ rệt sự mệt mỏi của mấy ngày hôm nay đang chồng chất như lớp bùn đọng trong mình. Monami trông như không thở lúc ngủ. Ngực và bụng chẳng mảy may phập phồng. Có những lúc gã tưởng như hơi thở của nó đã ngừng hẳn. Nhưng may thay đôi má ửng hồng đã xóa tan mối bất an ấy. Sắc diện con bé trông cũng khá hơn hẳn hôm qua.
Khỏi phải nói, việc Monami được cứu sống là niềm an ủi lớn lao nhất đối với Hirasuke. Gã tin rằng mình sẽ phát cuồng nếu mất nốt cả con bé. Tuy vậy, khi ngồi bên đứa con gái thoát chết một cách kỳ diệu, nỗi đau vì mất Naoko mới là cảm giác đè nặng trong tâm can gã chứ không phải sự cứu rỗi. Và một niềm phẫn uất dâng đầy trong gã. Tại sao tai họa này lại giáng xuống gia đình gã? Có vận may nào cho gia đình nhỏ này chăng? Không, chỉ toàn bất hạnh, bất hạnh đến khôn cùng.
Hirasuke yêu vợ.
Dạo gần đây nàng hơi béo lên, những vết chân chim đã bắt đầu nổi rõ, song gã yêu cái khuôn mặt tròn trịa và yêu kiều ấy. Nàng nhiều lời, hùng hổ, chẳng bao giờ chịu nể mặt chồng, nhưng được cái nết không nhỏ nhen hay tráo trở nên ở bên nàng gã cảm thấy rất dễ chịu và vui vẻ. Nàng cũng là một người đàn bà thông minh. Và chắc chắn là một người mẹ tốt đối với Monami. Trong lúc ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của con, gã lần lượt hồi tưởng lại những kỷ niệm về Naoko, về cái giây phút gặp gỡ đầu tiên, về cái buổi gã ngỏ lời rủ nàng đi chơi, về cái lần đầu tiên gã bước chân vào căn hộ của nàng.
Naoko vào công ty sau gã ba năm. Họ yêu nhau hai năm. Lời cầu hôn của gã chỉ vỏn vẹn có một câu: “Em cưới anh nhé.” Nghe thấy thế, Naoko cười lăn lộn. Và sau khi cơn cười lắng xuống, nàng trả lời gã: “Được thôi.” Cuộc sống mới cưới, rồi Monami chào đời, và... Bất chợt cái đêm trông xác vợ ở bệnh viện Nagano mấy hôm trước vụt hiện lên trong trí nhớ gã. Có một người đàn ông đến bắt chuyện trong lúc gã ngồi một mình trên ghế. Người đàn ông có vẻ ngoài trạc ba mươi tuổi, vóc người cao lớn tự xưng là cảnh sát phòng cháy chữa cháy địa phương. Theo câu chuyện sau đó thì nhóm của anh ta đã đưa Naoko và Monami từ dưới vực lên.
Hirasuke liên tục cúi đầu cảm ơn. Nếu không có họ hẳn Monami đã mất mạng. Song anh ta lắc đầu, bảo: “Ồ, không. Người cứu mạng cháu không phải chúng tôi.”
“Ý anh là?” Thấy Hirasuke tỏ ra khó hiểu, anh ta nói tiếp.
“Khi chúng tôi tìm thấy chị nhà thì có vẻ như chị ấy là người nằm dưới cùng, song quan sát kỹ hơn, chúng tôi lại phát hiện thêm một cháu gái ở bên dưới. Nghĩa là chị nhà nằm phủ lên trên như cố muốn che chở cho cháu. Chị nhà bị rất nhiều mảnh vỡ đâm trúng, khắp người đầm đìa máu, còn cháu gái hầu như chẳng bị thương tích gì.” “Vì biết đó là vợ và con gái anh,” người đàn ông nói tiếp, “nên tôi mới kể cho anh nghe câu chuyện này.” Nghe xong câu chuyện, Hirasuke cảm thấy như có cái gì đứt tung trong lồng ngực. Và gã bật khóc. Gã khóc to thành tiếng.
Nhớ tới chuyện đó lúc này, Hirasuke lại bắt đầu khóc. Thực tình, mấy ngày gần đây, đêm nào gã cũng khóc. Chẳng qua hôm nay gã khóc sớm hơn mọi ngày mà thôi. Gã rút chiếc khăn tay nhàu nhĩ trong túi ra, bưng mắt. Nước mũi cũng bắt đầu chảy ra nên gã lau cả mũi. Chiếc khăn đã ướt sũng tự bao giờ.
“Naoko, Naoko, Naoko ơi..." Cổ họng gã bật lên những tiếng rên ư ử. Gã gục người trên ghế, ôm đầu. Khi ấy, có một giọng nói cất lên.
“Hira...”
Hirasuke giật thót mình nhìn ra cửa. Gã cứ ngỡ ai đó bước vào phòng. Nhưng cửa vẫn đóng. Cũng chẳng có tiếng động nào ngoài hành lang. Đúng lúc gã tự nhủ rằng mình nghe nhầm, thì lại có giọng nói cất lên. “Ở đây... ở đây cơ mà.”