HIRASUKE SUÝT NHẢY DỰNG LÊN VÌ KINH NGẠC. Người gọi gã chính là Monami. Đứa con gái mới rồi còn thiêm thiếp như búp bê giờ đang nằm trên giường nhìn gã. Đôi mắt ấy không còn vô hồn như hôm qua nữa. Chúng đang cố diễn đạt điều gì.
“Monami... Monami. Con nói được rồi à. Thế là tốt rồi. Tốt rồi.”
Hirasuke đứng dậy, cúi xuống nhìn Monami, khuôn mặt gã lem nhem vì nước mắt. Thế rồi gã tự nhủ phải mau mau gọi bác sĩ và tất tả chạy ra cửa. “Khoan đã...” Monami yếu ớt gọi.
Hirasuke ngoảnh đầu lại trong lúc tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa. “Con đau ở đâu sao?”
Monami khẽ lắc đầu. “Lại... đây đã. Phải... nghe chuyện này đã.” Con bé cố gắng cất lời tuy không thật liền mạch.
“Bố sẽ nghe con nhưng phải đi gọi bác sĩ đã.”
Con bé lại lắc đầu.
“Không gọi ai hết... cứ lại... đây đã.”
Hirasuke hơi lưỡng lự, nhưng rồi gã quyết định làm theo yêu cầu của con. Gã nghĩ con bé muốn làm nũng.
“Đây, bố ở bên con rồi. Có chuyện gì nào? Kể cho bố nghe đi.” Gã dịu dàng thúc giục.
Nhưng Monami không vội mở miệng mà chăm chú nhìn vào mặt gã. Ánh mắt ấy chợt khiến Hirasuke có một cảm giác kỳ lạ. Sao con bé nhìn mình lạ vậy, gã thầm nghĩ. Ánh mắt ấy chẳng giống Monami chút nào, hay đúng hơn, chẳng giống của trẻ con chút nào. Nhưng gã thấy trong đó cái cảm giác quen thuộc. Ai có ánh mắt như vậy được? “Anh... sẽ tin những gì em nói chứ?” Monami hỏi. “Ồ, tin chứ. Mọi điều Monami nói bố đều tin hết.” Hirasuke đáp và cười với con. Nhưng sau đó, gã bỗng thấy nghi hoặc. Sao lại là “anh” và “em”?
Monami vẫn chăm chú nhìn gã và nói. “Em, không phải là Monami.”
“Sao cơ?” Gã vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt như bị đông cứng. “Em không phải Monami. Anh có hiểu không?”
Lần này thì cơ mặt gã bắt đầu co thắt. Mặc dầu vậy, gã vẫn cố giữ nguyên nụ cười.
“Con gái nói gì ngốc nghếch thế. Ha ha.. Định trêu bố đấy à? Ha ha ha... ha ha...”
“Em không nói đùa đâu. Em không phải Monami thật mà. Anh nhận ra em, đúng không? Là em đây. Naoko đây.”
“Naoko?”
“Đúng vây. Là em đây.” Vẻ mặt Monami như thể vừa khóc vừa cười. Hirasuke nhìn mặt con gái. Rồi gã lẩm nhẩm lại lời con bé trong đầu. Gã hiểu lớp vỏ ngôn từ, nhưng khi cố suy xét hàm ý, đầu gã rối loạn. Cơ chế phản vệ tâm lý trong gã đang phát tác. Rốt cuộc, gã quyết định sẽ cười một lần nữa.
“Thôi nào, thôi nào.” Gã nói. “Bố không mắc lừa trò ấy đâu nhé.” Song chỉ ít giây sau, chính gã phải tự rút lại tiếng cười ấy. Vì gã nhìn thấy nét mặt đau buồn thực sự của Monami.
Hirasuke đứng dậy rồi lảo đảo bước ra phía cửa. Gã định đi gọi bác sĩ. Gã tin chắc con bé đã phát điên. Hoặc không thì chính gã phát điên. “Anh không được đi.” Monami cất tiếng. “Không được gọi ai hết. Phải nghe em nói đã.”
Hirasuke ngoảnh đầu lại. Con bé tiếp tục.
“Em đúng là Naoko. Em biết điều này khó tin. Ngay cả em cũng không tin nổi, nhưng đó là sự thật.”
Monami khóc. Không phải, mà là cô bé đội lốt Monami đang khóc. Thật ngớ ngẩn, Hirasuke tự nhủ. Không đời nào có chuyện đó. Lý trí gã đang dao động mãnh liệt. Không phải vì không tin điều con bé nói. Mà ngược lại. Vì giọng nói ấy chính xác là của vợ gã. Nghĩ vậy, gã nhìn lại lần nữa thì quả nhiên ở Monami không có bóng dáng của một học sinh tiểu học. Đó là một cô gái trưởng thành điềm đạm. Hơn nữa, Hirasuke nhận thấy rất rõ cái cảm giác thân thuộc ấy.
“Không, à mà nhưng... làm sao... ừm... lại có chuyện... như thế... ” Hirasuke vò đầu bứt tóc. Thế rồi gã thậm chí còn không dám nhìn Monami nữa.
Con bé vẫn tiếp tục khóc. Tai gã nghe thấy tiếng nấc. Gã đảo mắt về phía chiếc giường.
Con bé đang lấy tay trái bưng mắt khóc. Trong khi bàn tay phải khẽ đặt lên trên. Đồng thời, ngón giữa của bàn tay phải tựa như đang vuốt ve phần gốc ngón đeo nhẫn của bàn tay trái.
Hirasuke chột dạ. Thói quen ấy đúng là của Naoko. Nàng thường làm động tác này trong lúc khóc khi hai vợ chồng to tiếng. Vì đó là vị trí của chiếc nhẫn cưới. “Em còn nhớ lần đầu anh rủ em đi chơi không?” Hirasuke hỏi.
“Em làm sao quên được,” con bé trả lời trong nước mắt. “Chúng mình cùng nhau đi xem một bộ phim có chiếc tàu ngầm bị đắm.”
“Không phải tàu ngầm, mà là tàu chở khách hạng sang.” Hirasuke nói.
Sau đó hai người còn xem bộ phim The Poseidon Adventure nhiều bận nữa, song Naoko không lần nào là không gọi con tàu Poseidon đó là tàu ngầm. (Tại Việt Nam, bộ phim này thường được biết đến với cái tên Con tàu tuyệt mệnh. (Mọi chú thích là của người dịch)
“Rồi sau đó chúng mình đi đến công viên Yamanoshita.”
Đúng là như vậy. Gã và nàng đã ngồi trên ghế đá ngắm thuyền.
“Thế còn cái bữa anh đến phòng em lần đầu tiên?” “Em nhớ chứ. Đó là một ngày rất lạnh.”
“Ừ, lạnh thật.”
“Anh cởi quần âu ra và em thấy anh đánh cả một cái pyjama bên trong nhé.” “Vì buổi sáng anh không kịp thay đồ.”
“Rõ là mặc thay quần chẽn mà còn lý sự.” Nói rồi con bé cười khúc khích. “Anh thề là anh nói thật. Thời buổi này ai còn mặc quần chẽn chứ?” “Hôm ấy anh cũng sửng cồ lên và cãi bay cãi biến như thế này.” “Em toàn nhớ những chuyện vớ vẩn.”
Hirasuke lại bên giường, quỳ gối xuống sàn. Cô bé đội lốt Monami nhìn gã không dứt. Gã nhìn thẳng vào ánh mắt ấy và nhẹ nhàng ấp hai bàn tay lên má con bé.
“Và đêm đó,” con bé tiếp tục nói trong tay gã, “anh cũng làm thế này với em, đúng không?”
“Ừ, phải rồi.”
Đêm ấy, gã cứ để thế mà hôn nàng. Nhưng hôm nay thì không. Trước mắt gã không phải là khuôn mặt của Naoko. Thay cho hành động đó, gã hỏi. “Có thật là Naoko không?” Giọng gã run run.