Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 45: Khó chịu



Lâm phu nhân ngạc nhiên: “Trong đêm?”

Vương ma ma gật đầu. Lâm phu nhân có thể tưởng tượng được tình cảnh của nhà họ Thôi vào đêm hôm qua, cho dù có Thôi Trinh trấn giữ trong nhà sợ là cũng chẳng làm được gì.

Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua Ngụy đại nhân đến hỏi Châu Châu, tuy bà biết với tâm trí của Châu Châu chắc chắn cô chẳng nhớ được điều gì nhưng cũng chẳng ngăn cản nhiều. Bà chỉ cảm thấy tính

cách của Ngụy đại nhân quá cứng rắn, mềm mỏng một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Xem ra bà đã chọn đúng, cũng xem như tiễn được Ngụy đại nhân đi một cách thuận lợi.

Lâm phu nhân và Cố Minh Châu vừa bước vào phòng đã nghe được Lâm thái phu nhân hét lớn: “Hắn ta điều tra án chỗ nào? Hắn ta nhân cơ hội hành hạ ta thì có! Nếu không tại sao ban ngày không đến hỏi chuyện? Ta

vừa mới ngủ... Hắn liền đưa quan binh tới... Ta vốn có bệnh tim... Hắn làm thế là muốn hại đến tính mạng của ta!”

“Xưa nay nhà họ Thôi chúng ta và nhà họ Ngụy nước sông không phạm nước giếng, tại sao hắn lại cố ý làm khó dễ chúng ta chứ?”

Thôi Vị nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ đừng tức giận, lát nữa con với đại ca sẽ đến nha môn xem rốt cuộc tại sao Ngụy đại nhân lại muốn bắt nhiều người đến vậy, cho dù thẩm tra án cũng phải có nguyên tắc.”

“Hắn thì cần nguyên tắc gì!” Lâm thái phu nhân trợn trừng hai mắt: “Hộ vệ bên cạnh con chỉ uống ít rượu nên xảy ra mâu thuẫn với Ngụy Nguyên Kham. Còn chưa rõ ràng đã bị Ngụy Nguyên Kham giết chết. Tên này

ý bản thân là ngoại thích

nên không từ chuyện xấu xa nào, số oan hồn mất mạng dưới tay hắn còn ít à?”

Nhắc đến việc này, sắc mặt Thôi Vị cũng trở nên mất tự nhiên. Lâm thái phu nhân đang nhắc đến Trương Kiêu -người này có võ công rất tốt, tài bắn cung cũng rất khá. Trong vụ cướp ngục ở đại lao Hình Bộ năm năm

trước, Trương Kiêu bắn chết bọn loạn đảng còn sót lại nhưng không ngờ cuối cùng lại chết dưới tay Ngụy Nguyên Kham.

“Đại lang à.” Lâm thái phu nhân nhìn về phía Thôi Trinh đang ngồi yên lặng không nói: “Con còn không lên tiếng là sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ đấy.”

Nói dứt lời, Lâm thái phu nhân mới nhìn thấy Lâm phu nhân đang đứng bên cạnh, bà ta lập tức đỡ ngực, ngã xuống giường.

“Mẹ ơi!” Thôi Vị lo lắng: “Hay là để thầy thuốc khám lại lần nữa xem sao đi.”

“Không cần đâu.” Lâm thái phu nhân thở hổn hển: “Mẹ nghỉ ngơi một lát là ổn thôi, mẹ chỉ muốn biết... rốt cuộc tên Ngụy Nguyên Kham đó muốn làm gì? Hắn đến phủ Thái Nguyên điều tra án, không đi bắt bọn trộm

cướp mà cứ khăng khăng nhắm vào nhà họ Thôi chúng ta, mẹ thấy hắn đang lợi dụng việc công để trả thù riêng thì có.”

Nói rồi, Lâm thái phu nhân lại vươn tay về phía Thôi Trinh: “Đại Lang, con phải viết tấu chương tố cáo tên Ngụy Nguyên Kham đó. Hắn làm phủ Thái Nguyên rơi vào cảnh tối tăm rối loạn, hắn thật sự nghĩ rằng bản

thân có thể một tay che trời à? Nguy Hoàng hậu không con không cái, cái chức ngoại thích của nhà họ Ngụy cũng chẳng giữ được bao lâu đâu.”

“Mẹ đừng bàn luận linh tinh về triều chính.” Sắc mặt Thôi Trinh trở nên sa sầm: “Nếu Ngụy Nguyên Kham đến tận nơi bắt người thì chắc chắn là đã thẩm vấn được điều gì đó từ Du ma ma rồi, mẹ nên nghĩ kỹ xem rốt

cuộc hai tên đạo sĩ giả đó là thế nào thì hơn.”

“Còn thế nào được nữa? Mẹ cũng bị người ta lừa!” Lâm thái phu nhân dùng khăn lau nước mắt: “Suy cho cùng mẹ vẫn là người chịu thiệt nhất, cũng chỉ có tên lòng dạ nham hiểm đó mới nghi ngờ mẹ mà thôi. Hai

huynh đệ các con đứa nào đứa nấy sợ tên Ngụy Nguyên Kham đó làm gì? Chiến công của các con không bằng với cái danh ngoại thích của tên đó hay sao? Vậy các con tắm máu nơi sa trường suốt cả ngày để làm gì?”

“Con đi hỏi xem.” Cuối cùng Thôi Vị không nhịn được nữa phải đứng dậy.

Thôi Trinh đang định nói nhưng Lâm thái phu nhân lại vội vã lên tiếng: “Châu Châu, cháu làm gì thế? Bỏ xuống mau!”

Mọi người đưa mắt nhìn sang, không biết Cổ đại tiểu thư đã cầm một chiếc bình sứ trên bàn thờ lên từ lúc nào. Chiếc bình sứ khá nặng, Cổ đại tiểu thư cầm không vững, bị Lâm thái phu nhân nhắc nhở như thế, cô giật

nẩy mình, chiếc bình sứ tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Một tiếng “choáng” vang lên, chiếc bình sứ vỡ tan thành từng mảnh, một đồ vật trông giống con rùa sứ rơi ra. Con rùa ấy được khắc từ bạch ngọc, rất tinh xảo, đáng tiếc là nó bị rơi gãy mất cổ.

Dường như Cố Minh Châu sợ hãi đến ngớ người, ngơ ngác nhìn xuống đất.

Lâm thái phu nhân chẳng kịp mang giày đã vội vã chạy lên kiểm tra, lúc nhìn thấy đầu con rùa ngọc và phần thân đã tách ra làm hai, đầu bà ta lập tức ong lên. Bà ta vừa hoảng sợ vừa tức giận, hung hãn nhìn về phía

Cố Minh Châu: “Hết kẻ này đến kẻ khác không muốn để ta sống! Ngươi cùng một giuộc với tên Ngụy Nguyên Kham đó phải không? Hả? Ngươi...”

Lâm phu nhân chắn trước mặt Cố Minh Châu: “Tỷ tỷ, Châu Châu bất cẩn thôi, tỷ đừng trách nó, nó chỉ là một đứa bé, tỷ làm thế này sẽ khiến Châu Châu sợ đấy. Ta mua cho tỷ cái khác giống hệt để trưng lên nhé.”

Nghe Lâm phu nhân nói xong, Lâm thái phu nhân càng cảm thấy khó chịu hơn: “Làm vỡ đồ của ta rồi còn nói hay quá nhỉ? Ngươi còn trách ngược lại ta. Ta tiếc món đồ này à? Đây là vật hộ mệnh khó khăn lắm ta mới

thỉnh về được, nó động vào cái gì cũng được...”

Nói rồi Lâm thái phu nhân lại đến nhìn Cố Minh Châu nhưng bị Lâm phu nhân chắn trước mặt, bà ta bèn vươn tay định kéo Lâm phu nhân ra.

“Mẹ.” Giọng nói vừa đanh thép vừa uy phong của Thôi Trinh vang lên: “Mẹ định trách mắng Hoài Viễn hầu phu nhân và đứa trẻ ba tuổi như Châu Châu vì một vật trang trí đã vỡ ư? Mẹ là ngoại mệnh phụ mà triều đình

sắc phong đấy, cũng là tỷ tỷ của Hoài Viễn hầu phu nhân, là dì ruột của Châu Châu.”

Dường như lời của Thôi Trinh đã giúp Lâm thái phu nhân bừng tỉnh. Người bà ta mềm nhũn ngã nhào ra đất, Thôi Trinh bước lên bể bà ta về lại giường. Lâm thái phu nhân muốn kéo Thôi Trinh nhắn nhủ điều gì đó

nhưng lại bị Thôi Trinh tránh né.

Hẳn lạnh nhạt nói: “Mẹ đừng bày về mấy trò này nữa, tất cả chỉ là mánh lới lừa bịp người khác thôi.”

Lâm thái phu nhân đáp: “Lúc con đi đánh trận, chẳng phải nhờ mẹ ở trong am ngày ngày cầu xin Phật tổ phù hộ nên con mới có thể bình an trở về à? Bây giờ con lại nói những lời thế này.”

“Sau này mẹ không cần phải cầu xin nữa.Thôi Trinh tiếp: “Con vẫn có thể thắng trận như thường.”

Lâm thái phu nhân trợn trừng hai mắt, ngẩn người một hồi lâu liền bật khóc thành tiếng, tủi thân không nói nên lời. Thôi Trinh không quan tâm đến bà ta, bà ta bèn lôi kéo Thôi Vị: “Chẳng phải do ả Châu thị đó âm

hồn không tan, hai đêm vừa rồi lại bám riết lấy mẹ à? Có khi bây giờ cô ta vẫn còn ở đây, xui xẻo như vậy làm sao nhà họ Thôi chúng ta yên ổn được? Hay là chuyển bài vị của Châu thị ra ngoài đi.”

Thôi Trinh cau mày, hắn có thể hiểu được chuyện mẹ luôn ghét bỏ Châu thị, nhưng sao hôm nay mỗi một lời nói đều tỏ ý sợ hãi Châu thị vậy?

Cố Minh Châu vẫn đang nhìn mảnh sứ vỡ dưới đất.

Lâm phu nhân nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Châu Châu đừng sợ, không sao đâu.”

Cô không sợ sệt gì lắm, cô chỉ đang nhìn vào lá bùa được dán bên dưới chiếc bình sứ. Kỳ lạ thật! Nếu như bảo ở kinh thành vì Lâm thái phu nhân đưa đạo sĩ giả vào phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi, tên đạo sĩ đốt cháy

thuốc nổ rồi đổ tội cho những người dân ấy nên họ mới hù dọa Lâm thái phu nhân. Song bây giờ cái bẫy này đã bị phá, Du ma ma cũng bị bắt rồi, tại sao những người đó vẫn còn giả thần giả quỷ?

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Cố Minh Châu nhớ đến mảnh đất phong thủy mà Châu tam phu nhân đã nhắc tới, chẳng lẽ là muốn dụ Lâm thái phu nhân đến mảnh đất đó?

Ngụy đại nhân để mắt đến nhà họ Thôi có lẽ là vì đã phát hiện ra vấn đề gì đó trong phá trình thẩm vấn những tên đạo sĩ giả kia, nên cũng cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tuy cô không biết nội tình thật sự nhưng cô tin chắc chắn bản thân đã đoán trúng vài phần. Cho nên hôm nay xem như cô đã phát hiện ra một số manh mối. Chỉ tiếc cho con rùa này, thật ra hình dáng của nó cũng

khá xứng với nơi này, dáng vẻ vươn đầu duỗi cổ trông khá giống ba ba, dân gian gọi là Đại vương bát.

(*) Đại vương bát: ám chỉ người khốn nạn.

“Châu Châu không sao chứ?” Thôi Vị bước đến, khom lưng kiểm tra Cố Minh Châu.

Nụ cười của Thôi Vị khiêm tốn nhã nhặn, ánh mắt không nặng nề, kín đáo như Thôi Trinh, trong mắt người nhà họ Thôi hắn là một người có tính tình dịu dàng. Thuở trước, khi vẫn còn là Châu Như Quân cô cũng cho

là như thế, cho đến khi Thôi Vị ra lệnh bắn tên thẳng vào lồng ngực cô.

“Châu Châu, ta có mua món quà nhỏ tặng cho muội.” Thôi Vị lấy ra một con chuồn chuồn được chế tác bằng gỗ, mỉm cười rạng rỡ nhìn Cố Minh Châu: “Muội xem xem có thích không?”

Cố Minh Châu chớp đôi mắt vô hồn. Sao đột nhiên Thôi Vị lại xum xoe lấy lòng cô?