“Mạt Mạt, em có đang nghe anh nói không?” Lý Diên hỏi tôi.
“Lý Diên, tôi muốn giết chết bọn họ.” Tôi bình tĩnh lại, rồi nói.
“Không được! Mạt Mạt, em không thể giết bọn họ được, em không làm được đâu, em không làm được đâu!”
Tôi cúp điện thoại luôn, nhón chân nhẹ tay mở cửa ra.
Tôi nhìn thấy bọn họ đang ở trong phòng bếp, vui vẻ ăn đĩa thịt kho tàu kia.
Tim tôi đập cực nhanh.
“Em cảm giác con bé đó không tin tưởng chúng ta cho lắm.”
“Không thì giết luôn đi cho xong.”
“Sao em cứ cảm giác hình như nó ra ngoài rồi ấy nhỉ?”
Đột nhiên, người đàn ông ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía tôi!
Tôi lùi lại, lồng ngực nhấp nhô vô cùng kịch liệt.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng.
“Mạt Mạt, con đang ở đâu vậy con gái yêu của mẹ.”
Tôi trốn vào trong tủ âm tường, tay siết chặt con dao, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Hình như bên ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất lớn.
Tiếng sấm đùng đoàng vang rất to, tôi nhìn thấy đôi mắt dí sát vào mắt mình thông qua khe cửa.
“Tìm… thấy… con… rồi.”
Tôi bị người đàn ông lôi ra ngoài.
Người phụ nữ nắm chặt lấy bả vai của tôi.
“Mạt Mạt, sao con lại không tin tưởng chúng ta vậy? Con bị bệnh rồi, bệnh rất nặng là đằng khác. Mẹ và bố định đưa con đến bệnh viện.”
Tim tôi đập nhanh điên cuồng, cắn một phát vào tay người phụ nữ.
Tôi lấy hết sức lực toàn thân mình để cắn, người phụ nữ đau điếng liền rút tay về.
Tôi giơ dao lên, đâm thật mạnh vào bả vai người phụ nữ.
“Mạt Mạt!”
Lý Diên thở hồng hộc chạy tới đứng đằng sau tôi.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh ta.
“Mạt Mạt! Em đang làm gì vậy! Bọn họ là bố mẹ của em đấy, em bị bệnh rồi!”
Lý Diên lấy một tờ báo cáo ra, ném vào mặt tôi.
Tôi cầm lấy tờ báo cáo, đó là báo cáo giám định tâm thần của tôi.
Trên báo cáo có viết tinh thần của tôi cực kì không ổn định, chứng rối loạn lo âu và chứng ảo giác.
“Mạt Mạt, em nghe anh giải thích. Anh không ngoại tình. Lúc đó đồng nghiệp của anh bị ngã nên anh chỉ tiện tay đỡ cô ấy chút thôi.”
“Trước giờ em vẫn luôn nhạy cảm, đa nghi, cũng quản anh vô cùng nghiêm khắc. Những thứ này đều không quan trọng, nhưng anh không ngờ đến việc nghe anh giải thích em cũng không chịu, mà chạy ngay ra ngoài rồi mới bị tai nạn xe.”
“Mạt Mạt, bố mẹ đã rất vất vả vì phải chăm sóc em rồi, em bỏ dao xuống đi.”
Sắc mặt Lý Diên vô cùng nghiêm trọng nhìn về phía tôi.
Người phụ nữ cũng lau nước mắt nhìn về phía tôi, dường như bà ta không hề quan tâm đến sự đau đớn truyền tới từ vết thương của mình, mặt đầy khổ sở nhìn tôi.
Lúc này, câu nói kia lại xuất hiện trong đầu tôi lần nữa.
“Lý Diên sẽ bịa ra đủ lời nói dối để ngăn cản cô.”