Bố Mẹ Biến Mất

Chương 9



Tôi suýt chút nữa hét thành tiếng.

Nhưng tôi vẫn phải giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết, mỉm cười với người đàn ông kia.

“Vâng thưa bố.”

Nhưng một màn tiếp theo còn khiến tôi kinh hãi và phẫn nộ hơn thế nữa.

Tôi chỉ thấy người đàn ông kéo tủ bát ra, thi thể của mẹ tôi theo đó lăn ra ngoài.

Ông ta gói thi thể của mẹ tôi lại, giống như gói một thi thể của động vật rồi vứt lên trên bàn.

“Gần đây bố bắt được một con lợn đen vô cùng ngon, Lý Diên tối nay có lộc ăn rồi đấy.”

Tôi trơ mắt nhìn người đàn ông nở một nụ cười ác ý, sau đó cầm con dao thái rau lên rồi hạ dao xuống cắt thịt.

Trong bụng tôi nổi lên một trận buồn nôn như dời sông lấp bể, đồng thời còn có cả nỗi đau thương và tuyệt vọng đến cùng cực.

Tôi muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại bị người đàn ông cất tiếng ngăn cản.

“Mạt Mạt, giúp bố việc này với. Miếng thịt này hơi khó cắt, con đỡ giúp bố chút đi.”

Không ngờ người đàn ông này lại ác độc tới mức này, nói cách khác, ông ta muốn thăm dò phản ứng của tôi.

Tôi tuyệt đối không thể nhìn người đàn ông này phân tách thi thể của mẹ mình với vẻ mặt lạnh như tiền được.

“Bố, con có hơi mệt rồi nên muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.” Tôi điều chỉnh lại hơi thở của mình, mỉm cười nói.

“Vậy con đi nghỉ ngơi đi, ở đây có bố xử lý là được rồi.” Người đàn ông cũng cười rồi nói.

Sau khi trở về phòng, tôi không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, liền bật khóc nức nở.

Người mẹ thân yêu của tôi chết rồi, mà tôi còn phải chính mắt chứng kiến thi thể của bà ấy bị phân ra làm nhiều mảnh.

Hơn nữa, rất có thể là bố của tôi cũng gặp phải tai ương rồi.

Tôi hít sâu một hơi, nhấn gọi cảnh sát.

Sau khi tôi nói đầu đuôi ngọn ngành cho cảnh sát xong thì liền nói cho bọn họ biết địa chỉ nơi tôi đang ở.

Cảnh sát bảo tôi khóa chặt cửa phòng, ở yên trong phòng không ra ngoài, và cũng bảo tôi rằng họ sẽ tới đây trong vòng nửa tiếng nữa.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức khóa trái cửa phòng.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.