Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 13: Mợ mắc câu



Diệp Khuynh nhớ lại chuyện cũ, thuận miệng nói vài phương pháp chế tạo hương liệu, “Nước hoa hồng là thơm nhất, mấy chục cân cánh hoa hồng mới tinh luyện ra một bình bé, nhỏ một giọt lên người, gió thổi qua, từ xa đã ngửi thấy.”

“Loại này gọi là tinh dầu, dùng cỏ Huân Y tốt nhất, lúc mất ngủ nhỏ một giọt, lấy nến đốt, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thơm ngát, hiệu quả an thần đặc biệt tốt, một lát đã ngủ!”

Đại nha hoàn mặt tròn nói chuyện với Diệp Khuynh vài lần, hơn nữa ở phương diện này đặc biệt kéo gần quan hệ, nghe vậy tò mò hỏi: “Biểu cô nương, tinh dầu nhỏ vào nến chẳng phải lập tức cháy sạch, sao có thể tỏa ra mùi thơm!”

Diệp Khuynh nở nụ cười, “Ta quên mất, chỗ các ngươi khả năng không có, trong cung có loại đèn hương chuyên dụng, bề ngoài giống đế nến mà bên trên có thêm khay, lúc dùng châm nến phía dưới, nhỏ vài giọt tinh dầu vào khay —“

Các nha hoàn sợ than, nghĩ thầm, biểu cô nương xuất thân phủ Định Quốc công, không hổ là nơi từng sinh ra Diệp Hoàng hậu, sau đó lại thêm một Diệp Quý phi, quả nhiên không giống phủ Đại Học sĩ chúng ta, thứ tinh xảo như đèn hương thật sự chưa từng nghe qua.

Các nha hoàn nghe chăm chú, mà Đoạn Mạn Nương rốt cuộc tuổi nhỏ, bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt lấy tay áo Diệp Khuynh dùng sức lay, miệng nhỏ mếu máo: “Tỷ tỷ, không vui gì cả, muội muốn đi tìm mẹ!”

Diệp Khuynh vội vàng trấn an tiểu tổ tông trước, vừa rồi nói chuyện thoải mái nhưng cũng thuận tay phân loại xong các loài hoa, hoa Bóng nước quả nhiên hái không ít.

Hoa Bóng nước đủ loại màu sắc, hồng, phấn, tím, vàng, theo nhu cầu có thể chuyển thành màu sắc đậm nhạt khác nhau, tiểu cô nương tầm tuổi Đoạn Mạn Nương, màu hồng phấn xinh đẹp thích hợp nhất.

Diệp Khuynh đặt hết cánh hoa Bóng nước hồng phấn trước mặt Đoạn Mạn Nương, nha hoàn thì lấy bát ngọc và chày ngọc đến.

Nhắc tới hoa Bóng nước, nơi đâu cũng thấy, nữ tử thường dùng nó để nhuộm móng tay, phần lớn chỉ dùng bát ngọc, điều kiện kém hơn thì vò nát cánh hoa bôi lên móng tay, như vậy lên màu không đều, tất nhiên khó coi.

Công cụ tốt nhất tất nhiên là chày ngọc, xem nước hoa từng chút một nhuộm lên bát ngọc nửa trong suốt, bản thân quá trình đã đủ cảnh đẹp ý vui rồi.

Diệp Khuynh không vì Đoạn Mạn Nương nhỏ tuổi mà làm thay hết mọi việc, nàng giảng giải một lần sau đó để Đoạn Mạn Nương tự mình thao tác, chỉ ở bên chỉnh lại tư thế.

Đoạn Mạn Nương chơi đùa quên cả thời gian, bé con còn nhỏ không biết dùng sức, một chày giã xuống nước hoa bắn tung tóe lên cả mặt.

Diệp Khuynh thì cười híp mắt nhìn, thỉnh thoảng lấy khăn lau mặt bé con, về phần quần áo thì không thèm quản.

Bọn nha hoàn cũng không nhàn rỗi, Diệp Khuynh cũng muốn nhuộm móng tay tất nhiên sẽ không tự mình làm, mấy nha hoàn hợp lực giã càng nhiều hoa Bóng nước, dựa theo sự phân phó của Diệp Khuynh, giã riêng từng loại màu, lại dùng vải bố Tùng Giang trắng lọc bỏ bã hoa, chất lỏng cẩn thận đựng vào bình sứ, về sau lúc thích có thể lấy ra nhuộm móng tay.

Khi quá nửa số cánh hoa hóa thành dịch hoa bỏ vào bình sứ, các loại hoa dùng để phơi nắng chế thành hoa khô cũng được các nha hoàn sắp xếp xong xuôi, giọng nói mang cười của Phó thị truyền tới: “Ta còn tưởng con chỉ nói chơi, ai ngờ thật sự dẫn đám nha đầu mân mê làm.”

Diệp Khuynh lập tức đứng lên, tiến tới thi lễ, khẽ cười: “Tiểu hài tử rất ngây thơ, nếu không làm những gì mình đáp ứng thì bé con sẽ nhớ thương thật nhiều ngày, đến lúc đó lại làm mợ phiền toái!”

Phó thị nghe vậy, lần đầu tiên tỉ mỉ đánh giá Diệp Khuynh, thấy cháu gái luôn hào phóng, thong dong tự nhiên, làm người khác nhìn vào sinh ấn tượng tốt, bà nắm lấy tay Diệp Khuynh, nói từ đáy lòng: “Hài tử ngoan, con còn trẻ mà đã hiểu được đạo lý này.”

Dừng một lát, Phó thị bất mãn oán giận: “Hai cái biểu ca biểu đệ của con không ra gì cả, chỉ biết trêu chọc muội muội, sau đó quên sạch sành sanh, chạy mất không còn bóng dáng, bỏ lại ta dỗ dành bé thích khóc này!”

Đoạn Mạn Nương ngẩng đầu phản đối: “Con không phải bé thích khóc, nhị ca mới đúng!”

Khuôn mặt bé con dính không ít vệt nước hoa màu đỏ, lúc này hai mắt tròn xoe mở to nghiêm túc, thật sự quá mức đáng yêu.

Phó thị lập tức đáp: “Rồi rồi, con không phải bé thích khóc, nhị ca con mới đúng, buổi sáng nhị ca con ăn bánh bao thịt trâu, thương tâm phát khóc cơ mà!”

Đoạn Mạn Nương mếu, hai đôi mắt to ngấn lệ, Phó thị ho một tiếng, nhắc tiểu nữ nhi: “Đừng khóc, khóc thì con chính là bé thích khóc!”

Đoạn Mạn Nương bị câu nói của mẹ ruột chặn họng, muốn khóc lại không dám khóc, vành mắt nghẹn đỏ đỏ, miễn bàn đáng thương cỡ nào.

Diệp Khuynh: “…”

Diệp Khuynh nghĩ thầm, xem ra tính tình biểu ca là giống mợ!

Phó thị thấy tiểu nữ nhi thật sự muốn khóc, bế bé con dậy, bản thân ngồi xuống chỗ Đoạn Mạn Nương, “Được rồi được rồi, để mẹ xem, hoa này con giã gần ra hết nước rồi, chúng ta nhuộm móng tay thôi!”

Sự chú ý của Đoạn Mạn Nương lập tức dời đi, vui vẻ phấn chấn nhuộm móng tay.

Phó thị giao Đoạn Mạn Nương cho vài đại nha hoàn bên cạnh, mặc các nàng dẫn Đoạn Mạn Nương mân mê, bản thân thì nhìn về phía Diệp Khuynh, vẻ mặt dịu dàng: “Khuynh Khuynh à, hôm qua ngủ có ngon không?”

Diệp Khuynh nở nụ cười, bình thản đáp: “Ngủ ngon lắm, mợ có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần khách khí với con.”

Ánh mắt Phó thị chớp lóe, ấp a ấp úng: “Là thế này, phủ Định Quốc công con có phải có rất nhiều phương thuốc Hiếu Hiền Thái hậu truyền xuống?”

Diệp Khuynh ngẩn người, phương thuốc của Hiếu Hiền Hoàng hậu, đúng là phương thuốc dưỡng nhan nàng dẫn đầu các mỹ nhân trong cung cân nhắc làm ra, mà nàng ban cho các mệnh phụ vô số, phương thuốc bên ngoài chẳng chênh lệch bao nhiêu so với số lượng trong tay nàng.

Không đợi Diệp Khuynh đặt câu hỏi, Phó thị đã vẻ mặt buồn bực: “Haizz, con không biết đấy thôi, hiện giờ phương thuốc của Hiếu Hiền Hoàng hậu là ngàn vàng khó cầu, người nào có một tờ đều giấu kỹ lắm, làm sao so được với Hiếu Hiền Hoàng hậu hào phóng!”

Diệp Khuynh ngẫm lại lập tức hiểu ra, phỏng chừng đám phụ nhân đó ước gì mình đẹp hơn người khác vài phần, không muốn phương thuốc lưu truyền ra ngoài, khiến người khác tranh thủ tình cảm với mình.

Nàng cười nhẹ, “Có thì cũng có, không biết mợ muốn phương thuốc ở phương diện nào?”

Phó thị liếc mắt xung quanh, nhỏ giọng, mắc cỡ nói: “Con thấy đấy, toàn thân ta là thịt, có cách nào bớt được một chút —“

Diệp Khuynh yên lặng, lại nói, Phó thị tuy hơi mượt mà, nhưng không thể nói là béo, có điều đương thời gầy mới đẹp, bất luận lớn hay nhỏ, nữ tử quen mặc váy dài buông thõng thướt tha, bên hông buộc dải lụa, vòng eo tinh tế, nhìn qua yểu điệu thục nữ.

Nếu hỏi những vấn đề khác, Diệp Khuynh có khả năng kém một chút, nhưng đối với việc làm cách nào biến dáng người thành uyển chuyển dịu dàng, nàng có tâm đắc nhất.

Nhớ năm đó nàng vẫn còn là Thái tử phi, chắn một kiếm cho Lương Bình đế, bụng bị chọc ra một lỗ thủng lớn, trong lúc bệnh nguy kịch, Lương Bình đế lúc đó vẫn là Thái tử cũng từng thâm tình chân thành nói với nàng, bất luận về sau ra sao, hắn sẽ không rời không bỏ.

Lúc đó trong tẩm điện Thái tử tổng cộng chỉ có vài Thục Nhân, luận phẩm cấp xa xa không bằng nàng, hơn nữa Thái tử cũng ít triệu các nàng thị tẩm, cho nên nàng cứ thế ngu ngốc tin lời Thái tử.

Trong cung ban cho không ngừng, các loại đại bổ thay nhau ra trận, chờ nàng khỏi bệnh, lại sinh sôi ăn thành đại mập mạp.

Không bao lâu sau, Thái tử đăng cơ, rất nhanh Nguyên phi vào cung, Nguyên phi dáng người yểu điệu đứng bên cạnh nàng, cứ thế so sánh khiến nàng trở thành bi kịch siêu cấp lớn.

Lương Bình đế lên làm Hoàng đế hăm hở hăng hái, mùng một mười lăm vẫn sẽ tới Khôn Trữ cung nàng mà không ngủ lại, mông dính dính ghế rồi lập tức đứng dậy rời đi, chuyển sang ngủ Thượng Thư phòng, còn hoa mỹ kêu cần chính yêu dân!

Xỳ, đâu còn là phu quân tốt hằng đêm lưu luyến không đi lúc mới tân hôn!

Diệp Khuynh dần dần chết tâm với Lương Bình đế, có điều không nuốt được cơn giận này, bất cứ cách nào, nàng nhất định phải gầy xuống!

Có điều béo lên dễ, gầy xuống thì cực khó, vì gầy xuống, Diệp Khuynh chịu khổ không ít.

Khó khăn đầu tiên chính là khẩu vị đã bị điêu, chẳng còn cách nào khác là chịu đói, qua vài lần đói sắp ngất xỉu, sau đó ăn càng nhiều hơn, rồi sau đó càng béo hơn nữa, Diệp Khuynh rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định thay đổi phương pháp tác chiến.

Nàng không hy vọng một phát làm nhỏ dạ dày mình, mà dùng từng bước giảm dần, đồng thời nàng phát hiện, phân một bữa thành hai bữa càng có thể chịu được đói!

Nàng ỷ vào thân phận Hoàng hậu, làm điều tra trong cung, xem các cung nữ mượt mà thích ăn những gì, cuối cùng đưa ra kết luận, điểm tâm ngọt, mấy thứ dầu mỡ, còn có thịt mỡ, kiên quyết không được ăn!

Cùng lúc đó nàng bắt đầu nhặt lại sở thích hứng thú trước kia, cưỡi ngựa đánh bóng và săn bắn.

Cũng may bản thân Lương Bình đế chính là người nhiệt tình thích vận động, mùa thu hằng năm đều có một lần vây săn lớn, cưỡi ngựa đánh bóng càng chuyên môn lập đội của riêng mình, toàn bộ chọn từ Cấm Vệ quân những người vai rộng mông hẹp, thân thể cao co giỏi cưỡi ngựa, còn đặt tên đội là Bách chiến bách thắng!

Trên làm dưới theo, không ít vương công quý tộc ào ào lập đội của mình, tài nguyên bọn họ đương nhiên không so được với Lương Bình đế, cho nên đội của hắn luôn giống tên đặt ra — Bách chiến bách thắng, danh vọng vô địch dần dần lan rộng.

Một mặt vì khôi phục dáng người yểu điệu, một mặt không nuốt được cơn giận, Diệp Khuynh có ý tưởng đối đầu với Lương Bình đế, nàng cũng lập một chiến đội, ỷ vào sự duy trì từ phủ Định Quốc Tướng quân và Hộ Quốc Tướng quân, toàn bộ người trúng tuyển đều là lão binh qua trăm trận chiến, cũng đặt tên đội là Lúc bại lúc thắng.

Tên này vừa đặt xong bị Lương Bình đế cười nhạo một phen, Diệp Khuynh chỉ cười mỉm nhìn hắn, còn cả Nguyên phi đang ôm lấy hắn, nghĩ thầm, sẽ có lúc làm các ngươi đẹp mặt.

Rất nhanh, đội cưỡi ngựa đánh bóng Lúc bại lúc thắng do Diệp Khuynh tự tay lập nên ra thi đấu, quả nhiên chiến đội như tên, bàn luận với các đội tư nhân của vương công quý tộc, đánh trận nào thua trận nấy.

Cùng với tên đội Diệp Khuynh đặt, hoàn toàn trở thành trò cười cho quyền quý khắp Kinh thành!

Đương nhiên không ai dám cười nhạo ngay mặt đương kim Hoàng hậu, bọn họ chỉ biết cười ái muội, lẩm nhẩm với nhau một câu: “Đội của Hoàng hậu bệ hạ thật đúng là chiến đội như tên!”