Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 21



Tiếng nói vừa dứt, giáo sư trẻ tuổi nguyên bản còn ôn nhuận trầm ổn  bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.


Bởi vì chuyện ban nãy, quần áo cậu không ngay ngắn, cổ áo bị sốc xếch hơi loạn, nhưng ngược lại tăng thêm chút sức sống nên có của người tuổi này.


Đôi mắt đen long lanh trong suốt thanh thấu, mặt mày cong lên, làm cho ngực Cố Xuyên Bách ấm áp lên, hô hấp không khỏi hơi gấp.


......


Bốn học phân.


Đầu không thể xoa.


Dựa vào mười thành tự chủ, Cố Xuyên Bách mới có thể đem bàn tay đã đi được nửa đường suýt nữa đã xoa đầu tiểu giáo sư dừng lại, chần chờ một cái chớp mắt, cẩn thận chuyển hướng về phía cổ áo Lục Kinh Mặc.


Thấy Lục Kinh Mặc vẫn không kháng cự, y mới yên tâm mà chuyển tay qua, đem cổ áo hơi loạn của đối phương cẩn thận vuốt phẳng.


Áo sơmi hưu nhàn vải dệt mềm mại, sợi vải dệt nhẹ cọ ở đầu ngón tay, động tác Cố Xuyên Bách càng lúc càng chậm, cuối cùng gần như đã ngừng lại trên cổ áo cậu.


Chuông cũng mang rồi, chỉnh chỉnh cổ áo thật sự không tính lớn gì. Lục Đăng có kem ăn đã thấy vừa lòng, ánh mắt rơi xuống khóe môi nhếch lên, lại chủ động nghiêng nghiêng thân thể về phía trước.


Đáy lòng Cố Xuyên Bách đùng một cái rất nhỏ không dễ nhận ra tràn ra bọt khí rất nhỏ, nhịn không được nhấp khóe môi, lá gan cũng dần dần lớn lên, dịch dịch mu bàn tay, nhẹ cọ cằm tiểu giáo sư.


Xúc cảm mềm ấm tràn ngực, rơi xuống đáy lòng lại là ôn nhuận mát lạnh thoải mái, ngay cả ánh nắng nóng rát ngoài cửa sổ phảng phất cũng trở nên ôn nhu hơn.


Màu mắt Cố Xuyên Bách càng tối, nhẹ hút khí áp rung động xuống đáy lòng, đem cái tay kia thu trở về.


Giống như là hoàn toàn không lưu ý đến hành động của y, Lục Kinh Mặc đón ánh mặt trời nheo nheo mắt, hàng mày cong lên thành một độ cung ôn nhu.


Nhìn tư thế hoàn toàn không biết phòng bị gì của cậu, Cố Xuyên Bách ngược lại bỗng sinh ra một chút lo lắng.


Phàm là thiên tài đặc biệt xuất chúng về phương diện nào đó, dù sao cũng phải ít nhiều có chút không quá am hiểu các phương diện khác. Tính cách Lục Kinh Mặc không quái gở, nhưng thật sự quá dễ dàng tin tưởng người khác, một lon Coca là có thể nhận lời, đáp ứng làm kem cho cậu liền cao hứng như vậy, vạn nhất gặp được cái sẽ dùng cộng hưởng từ hạt nhân làm thành khoai tây nghiền, nói không chừng có thể trực tiếp đem tiểu giáo sư quải mang về nhà.


Nghĩ đến có khả năng như vậy, trong lòng Cố Xuyên Bách liền ẩn ẩn bất an.


Lục Đăng không biết những gì y đang rối rắm, hơi hơi nhướng mày, cúi đầu xem xét chính mình cũng không thèm để ý quần áo, trong mắt lộ ra nghi hoặc ôn hòa.


Tiên hạ thủ vi cường.(*)


*Ra tay trước thì được lợi.


Đối diện với quang mang nhu hòa trong đôi mắt đen nhuận, Cố Xuyên Bách trầm ngâm một lát, hạ quyết tâm, quả quyết đi lên trước nửa bước: "Lục giáo sư, ngài -- còn thiếu trợ giảng không?"


Loại không cần tiền lương, sức lực lớn, độc thân, biết làm kem, có thể đưa giáo sư đến trường, tan học hỗ trợ cầm tiêu bản ôm máy tính.


Cố Xuyên Bách bình tĩnh nhìn cậu, tận lực dùng ánh mắt ám chỉ cậu mở miệng đồng ý, trong lòng lại vẫn không nhịn được dâng lên một chút khẩn trương.


Đều đã gọi là Kinh Mặc, lại bỗng nhiên lại bị gọi thành Lục giáo sư. Lục Đăng nhấp nhấp môi, đang muốn mở miệng, ngay sau đó bị một câu sau của y hấp dẫn chú ý: "Ta cũng có thể xứng làm trợ giảng không?"


Trợ giảng là trợ giúp giảng sư hoặc giáo sư dạy học, phần lớn là giúp đỡ làm bài giảng sửa bài tập, phụ trách chuẩn bị bài giảng mỗi khi có buổi học, ngẫu nhiên cũng hỗ trợ chỉ đạo thực nghiệm. Khóa của cậu là khóa thông thường, nhưng bởi vì tư lịch còn thấp không thể dạy học sinh, trên nguyên tắc là trường học sẽ không phân trợ giáo.


Cậu đương nhiên rất hy vọng Cố Xuyên Bách có thể làm trợ giảng cho mình, nhưng trợ giảng không có biên chế, không phát tiền lương, sau khi khai giảng đối phương sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ bận rộn hận không có cách phân thân, như vậy thật sự có chút quá mức vất vả.


"Có thể, là nghĩa vụ lao động của ta, không cần tiền lương."


Thấy cậu không có lập tức cự tuyệt, Cố Xuyên Bách lập tức nhếch miệng cười, nhìn Lục Kinh Mặc dường như vẫn đang do dự, moi hết cõi lòng tiếp tục bổ sung.


"Kỳ thật ta vẫn luôn đối với thực vật học cảm thấy rất hứng thú. Ta thực thích thực vật, đặc biệt là phân loại cùng gọi tên, khi còn nhỏ ta thường xem 《 mười vạn cái vì cái gì 》......"


Lục Đăng ngẩng đầu, trong mắt dâng lên ý cười trong trẻo: "Tôi không phân loại, tôi làm về cơ chế phần tử."


Tuy rằng chương trình giáo sư phụ trách chỉ là thực vật học sơ cấp, nhưng so với phân loại học có kinh phí rất nhỏ bé. Vì có thể thuận lợi bao dưỡng đối phương, cậu cố ý lựa chọn ở thế giới trước mắt ở vào nhiệt điểm thực vật sinh lý, chủ công kim loại ly tử hấp thu, cơ hồ bắt được toàn bộ sang quý dụng cụ quyền hạn, cố xuyên bách thực nghiệm có yêu cầu dụng cụ, chính mình là có thể cho hắn mở cửa sau.(*)


Không có tiền lương cậu có thể phát cho y, không có thời gian cậu có thể giúp y tìm. Cậu tới nơi này chính là vì vớt đối phương ra khỏi biển khổ, chỉ cần ngẫm lại biện pháp, vấn đề cũng không khó giải quyết.


Nhìn thần sắc Cố Xuyên Bách nháy mắt buồn bã, ý cười trong mắt Lục Đăng cơ hồ đầy tràn, cánh tay kéo tay y qua, dành trước thẻ mở cửa cùng chìa khóa văn phòng cùng nhau bỏ vào lòng bàn tay y.


"Giảng bài phải giảng phân loại học, tôi còn đang phát sầu -- có trợ giảng  yên tâm hơn nhiều."


Biến hóa tới thật sự quá nhanh, Cố Xuyên Bách mới từ trong mất mát hoàn hồn, giật mình nhìn cậu, ánh mắt nhịn không được dần dần sáng lên.


Lục Đăng cong khóe môi, cũng học bộ dạng Cố Xuyên Bách vỗ vỗ vai y, xoay người tính toán đi thu thập bàn công tác.


Nhìn ý cười ngâm ngâm của tiểu giáo sư, Cố Xuyên Bách hung hăng véo đùi, đau đến lập tức hoàn hồn. Vội đem cái thẻ mở cửa kia cẩn thận cất tốt, vươn cánh tay đem người vớt trở về, thả lại sô pha: "Giáo -- Kinh Mặc, ta tự làm được."


Thể trạng Lục Kinh Mặc đơn bạc văn nhược, vừa nhìn chính là hàng năm vùi đầu nghiên cứu không nghỉ, lại cho cậu đi ôm những quyển sách có thể nói là hung khí đó, Cố Xuyên Bách vẫn cảm thấy không yên tâm.


Tuy rằng đại bộ phận giáo sư đều có không ít quy củ, nhưng tiểu giáo sư của y cũng đã thu y làm trợ giảng, chính mình giúp cậu làm chút chuyện nhỏ này, chắc sẽ không sao đâu.


Bị tiếng 'Kinh Mặc' một lần nữa chấn nhiếp, Lục Đăng mặt mày cong cong, thành thành thật thật ngồi trở lại sô pha, nhìn thân ảnh tinh thần phấn chấn bồng bột ở bàn làm việc lưu loát bận rộn, thân thể thả lỏng dưới ánh mặt trời trông phá lệ sáng ngời.


Khí lạnh trong phòng mở đủ mát, dưới ánh mặt trời ngược lại cảm thấy ấm áp. Trong ánh mắt Cố Xuyên Bách lộ ra không khí tươi mới sáng ngời sôi động, trên khuôn mặt tuấn lãng ngăn cũng không ngăn được mạo hiểm lộ ra ý cười, thấp thấp ngâm nga làn điệu không biết tên, đem sách và tư liệu lịch sử phân loại chỉnh tề ngay ngắn, động tác trên tay lại phá lệ cẩn thận cẩn thận.


Vừa nhìn liền biết là y có thể làm kem đặc biệt ăn ngon.


Ở trong đầu hồi tưởng lại một lần khi hương vị đối phương miêu tả, Lục Đăng vừa lòng mà nhắm mắt lại, để hệ thống thay chính mình đệ đơn xin lên cấp trên một phòng thí nghiệm tư nhân.


Ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ quá ấm, Lục Đăng bị lệch múi giờ từ khi tới thế giới mới còn chưa kịp nghỉ ngơi, hiện tại có thời gian nghỉ ngơi, đơn giản liền nhích thân thể lại gần sô pha, thả lỏng khép lại hai mắt.


Trên sàn nhà lót gỗ, vang vài tiếng bước chân vang liền lập tức phóng nhẹ. Bức màn kéo vang 'tất tấc', từng tầng vải mỏng đem ánh mặt trời sáng ngời ngăn lại hơn phân nửa, nhiệt độ của điều hòa chỉnh cao chút, thảm mỏng được đắp ở bên sô pha bị nhẹ nhàng giũ ra, đắp ở trên người cậu.


Chấp nhất mỏng thảm cánh tay đem hắn vòng ở sô pha cùng ngực chi gian, không có lại động.(*)


Lạnh lẽo mơ hồ mới vừa dâng lên, đã bị ấm áp mềm nhẹ xua tan. Thân thể Lục Đăng ở dưới thảm dịch đến thoải mái, sau một lúc lâu yên tĩnh, cánh tay cơ hồ là nửa ôm cậu cuối cùng mới dám động một chút, lặng lẽ nhấc lên, lòng bàn tay đặt ở đỉnh đầu cậu.


Sau đó chậm rãi xoa xoa.


Lực đạo truyền đến cực cẩn thận, Lục Đăng đoán chỉ cần cậu hơi có phản ứng chút, đối phương nhất định liền sẽ bắn ra xa ba mét, dường như không có việc gì tiếp tục thu thập cái bàn.


Lục Đăng đem thảm kéo kéo về phía trước, xả đến chóp mũi, che lại ý cười nhàn nhạt lướt qua khóe môi.


Cái tay kia xoa nghiện mới cảm thấy mỹ mãn thu về, dịch dịch về phía sau, phóng nhẹ bước chân trở về bên bàn, trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại.


Đại khái là bầu không khí không làm gì cả này thật sự quá mức nhẹ nhàng sung sướng, Lục Đăng vì không muốn dọa đến trợ giảng mới nên ra vẻ ngủ say, khép mặt lại một hồi bỗng dung nổi lên chút mệt mỏi, dứt khoát dựa vào sô pha, mặc cho buồn ngủ bao vây ập xuống.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, trước bàn truyền đến âm thanh lật sách mềm nhẹ.


*


Định nghỉ ngơi một trận, nhưng khi mở mắt, sắc trời ngoài cửa sổ đã gần như hoàn toàn chuyển tối tăm.


Bức màn bị kéo lại một nửa, ánh sáng trong phòng so bên ngoài càng mờ tối hơn, chỉ có thể lờ mờ nhìn đến hình dáng bàn ghế cùng giá sách.


Không có người.


Lục Đăng xốc thảm mỏng lên, muốn chống thân ngồi dậy, trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng, cánh tay không có sức nhũn ra, thế giới trước mắt cũng chớp mắt đen lại.


Mồ hôi lạnh thẩm thấu qua quần áo dựa vào sô pha, vẫn còn đang ròng ròng ra ngoài. Hệ thống đi giúp cậu trình đơn phòng thí nghiệm tư nhân, hiện tại còn chưa trở về, không thể truyền đạt chuẩn xác tình huống trước mắt, choáng voáng xảy ra thình lình khiến cho cậu vô pháp tập trung tinh thần, chỉ cảm thấy một mặt hoảng hốt, ký ức vốn tưởng rằng sớm đã quên cũng lặng yên xâm nhập trong óc.


Giữa vách đá lởm chởm, tứ phía đều là bóng tối dày đặc.


Hàn ý tùng chút một xâm nhập bên trong cơ thể, thân thể không thể động, âm thanh phát không ra.


Thật vất vả tìm được năm viên đá lớn nhỏ bằng nhau, nắm chặt ở lòng bàn tay, cuối cùng không còn sức lực phải buông ra.


Cậu đã không phải lần đầu tiên gặp phải tuyệt cảnh nguy hiểm như vậy, vô luận là chống đỡ chờ đợi cứu viện hay là chết dần rời khỏi, đều chưa bao giờ có thể nhận thức bất an không yên rò ràng như vậy.


Hoàn cảnh giống nhau, điều kiện tương đồng —— cùng một nguyên nhân và kết quả, thứ duy nhất thay đổi đại khái là ở trên người mà mình chờ đợi.


Lục Đăng nhắm mắt lại, đầu ngón tay cử động lấy chìa khóa ra, chuông nhỏ treo trên thanh kim loại thanh thúy vang một tiếng, không tiếng động mà chậm rãi đếm.


Một, hai, ba.


Tiếng bước chân dồn dập vội vàng truyền đến, lại đột nhiên im bặt ở ngoài cửa. Âm thanh mở khóa cố tình đè thấp vang lên tiếng nhỏ, cửa bị cẩn thận đẩy ra, mùi hương đồ ăn nồng đậm nháy mắt khuếch tán khắp nơi trong văn phòng.


Ký ức nháy mắt bị dòng nước ấm tách ra, ngực lại ngược lại càng hoảng, ở trong hương khí mê người, Lục Đăng bỗng nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.


Nhận thấy cậu tựa hồ đã tỉnh ngủ, Cố Xuyên Bách mới buông tâm xuống, giơ tay mở đèn trần, cười với cậu nhấc túi cầm trong tay lên, lại bị sắc mặt Lục Kinh Mặc làm hoảng sợ.


Ánh mắt tiểu giáo sư có chút mờ mịt, an an tĩnh tĩnh dựa vào sô pha nhìn y, môi trở nên trắng bệch, giữa trán mồ hôi lạnh ròng ròng, trong mắt có chút mờ mịt bất an vô thố.


Liếc mắt một cái liền đoán được là chuyện gì, nhịn không được vì dự đoán lúc trước của mình mà thở dài một hơi, Cố Xuyên Bách cứng họng cười khẽ, buông đồ trong tay, vặn ra một chai sữa bò bước nhanh đi qua, đem người cẩn thận ôm vào giữa hai cánh tay: "Há mồm."


Hai người là giữa trưa mới gặp nhau, Lục Kinh Mặc xách theo rương hành lý, hơn phân nửa là không có ăn trưa, một giấc ngủ đến tối, không đói bụng mới kỳ quái.


Kẹo mang theo lại cho người khác, còn có thể đem bản thân đói đến tuột huyết áp, xem ra tiểu giáo sư của y chỉ cần không ai nhìn, sẽ thật sự làm ra chuyện khiến người không yên lòng.


Mùi hương ngọt ngào của sữa bò được cẩn thận uy xuống, Cố Xuyên Bách cẩn thận lưu ý phản ứng của cậu, thấy trong cổ họng Lục Kinh Mặc có động tác nuốt, mới tiếp tục uy nữa, non nửa uống xong bình, cũng chưa từng làm cho Lục Kinh Mặc sặc nửa điểm.


Bổ sung lượng đường thiếu hụt, đầu Lục Đăng hơi bình tĩnh, choáng váng cùng hoảng hốt cũng đều lặng yên tiêu tán, nhưng cảm giác dạ dày đói đến như thiêu như đốt càng thêm rõ ràng.


Thấy thần sắc cậu dần chuyển thả lỏng, trên mặt cũng không còn trắng bệch, Cố Xuyên Bách mới yên tâm. Giúp Lục Kinh Mặc đặt gối dựa vào sau lưng, nắm tay cậu nửa ngồi xổm trước sô pha, mỉm cười nhẹ giọng: "Được rồi, nghỉ một lát liền không có việc gì."


Vừa rồi y chính là đi mua cơm, nghĩ muốn đặc biệt mua vài món ăn đặc sắc tất cả đều mua trở, xếp hàng có hơi lâu một chút. Lo lắng Lục Kinh Mặc sẽ đói, trên đường trở về lại thuận đường mua chút đồ ăn vặt cùng sữa bò, nhưng vừa lúc phát huy công dụng.


Ban tay lạnh lẽo bị ấm áp ôn tồn bao lấy hợp cùng một chỗ, hốc mắt Lục Đăng ẩm ướt trong chớp mắt, rồi lại hướng y mỉm cười, trên tay thoáng dùng lực, cúi người dựa vào trên vai y: "Cảm ơn."


Cố Uyên từ trước đến nay đều không phải hứa hẹn vô căn cứ.


Bởi vì chờ đợi cần phải chờ được người, cho nên mới sẽ cảm thấy thời gian không yên. Bởi vì biết đối phương vô luận như thế nào cũng nhất định sẽ đến, cho nên mới sẽ bởi vì khả năng phát sinh bỏ qua mà cảm thấy bất an.


Trí biến ước số tìm được rồi, thật không có nửa điểm khống chế lượng biến đổi tính toán.


Lục Kinh Mặc bỗng nhiên bị bế lên tới, Cố Xuyên Bách vội vàng thẳng  thân thể chống đỡ cho cậu, động tác quá gấp, đầu gối nửa quỳ phanh một tiếng nện ở trên sàn nhà gỗ.


Hoàn toàn không rảnh lo ý vị thâm trường của tư thế này, Cố Xuyên Bách vẫn chỉ là giơ tay vỗ về sống lưng của cậu, từng cái vỗ về mềm nhẹ: "Được được, không có việc gì. Chỉ là tuột huyết áp, ăn một chút gì thì tốt rồi......"


Quả nhiên không sai.


Một chai sữa bò ngọt ngào là có thể đổi một cái ôm, may mắn chính mình xuống tay sớm.


Nhịn không được vì quyết định nhanh chóng của chính mình mà cảm thấy may mắn không thôi, trên mặt Cố Xuyên Bách lại vẫn bất động như núi, trầm ổn mà trấn an tiểu giáo sư thiếu chút nữa đói ngất xỉu, đỡ cậu ngồi ở trước bàn, lại lấy mấy hộp cơm giữ ấm hộp mở ra.


Tinh oánh dịch thấu cô đặc phiếm khai mê người chua ngọt hương khí, cà tím no no hút đầy nước canh, bị thâm sắc nước chấm hầm đến tô lạn. Lư ngư rau nhút canh thanh đạm tươi ngon, non mềm thái diệp phảng phất nhẹ nhàng một nhấp là có thể tan ra ngay ở trong miệng.


Cố Xuyên Bách cẩn thận đem sách vở cùng tư liệu cất qua một bên, giúp cậu đem đồ ăn đặt ở trên bàn, lại biến ra hai cái bánh tart trứng mới vừa nướng xong không lâu, mỉm cười đặt ở bên cạnh bàn: "Sau khi ăn xong thì dùng điểm tâm ngọt."


Lục Đăng ở trong hương khí đồ ăn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thanh triệt chuyên chú. Tầm mắt Cố Xuyên Bách cùng cậu nhẹ nhàng va chạm, trong lòng lặng yên trở nên mềm ấm, cố ý mỉm cười biết rõ còn hỏi: "Ta ở chỗ giáo sư cọ bữa cơm, có thể chứ?"


Khóe môi khơi lên độ cung nhẹ nhàng, Lục Đăng lôi kéo y ngồi xuống, đem một cái bánh tart trứng đẩy cho y, lại gắp cho y mấy đũa đồ ăn, tràn đầy căn hộ vẫn đằng nhiệt khí cơm tẻ thượng.


......


Một bữa cơm ăn đến cảm thấy mỹ mãn, Lục Kinh Mặc ăn no tay liền buông  đũa, Cố Xuyên Bách mới đứng lên, xoa xoa dạ dày có chút căng ra, vui vẻ thu thập vật dụng trên bàn.


Lục Đăng muốn đi hỗ trợ, lại bị y ấn trở về chuyên tâm tiêu thực, trong tay lại đưa qua một chai sữa bò vị chocolate.


Nhìn Cố Xuyên Bách hoàn toàn không tính toán kêu mình thay đổi tư thế, Lục Đăng bất đắc