Bốn đứa lăn lê bò lết hết quán này qua quán khác đến tối mới chịu về.
-Bà An uống xíu đi, có gì đâu mà sợ, lâu lắm tụi mình mới tụ tập thế này.
Long cầm ly rượu lên đưa cho An, bọn này sinh viên mà bày đặt uống rượu với bia nữa chứ. Nhưng cũng không trách được, dù gì cũng đã hơn một năm cả bọn mới tụ tập, uống một xíu cũng chẳng sao.
-Thôi, tôi là con gái, lỡ ba người chuốc say rồi xử tôi thì sao, đừng có dụ nha.
-Trời ạ, tôi đâu có biến thái đến mức tìm một người đàn ông làm chuyện ấy, ít nhất tiêu chuẩn đầu tiên của tôi phải là con gái biết không hả?
-Chứ tôi không phải là con gái à?
-Ủa, muốn người khác tin mình là con gái thì phải chứng minh đi.
Đúng là có miệng lưỡi cách nào cũng không nói lại hai tên này, bọn chúng chỉ cần có chút men vô là lầy không chịu nổi.
Khoa phải lên tiếng bênh vực người yêu.
-Đừng có mà ăn hiếp người yêu tôi nha, em uống xíu cũng được, có anh đây bọn chúng không dám làm gì đâu.
Có Khoa bảo kê, An mới dám uống một chút. Ấy thế mà vui, ngồi nói chuyện rồi chơi trò chơi, ai thua phải chịu phạt, riết rồi đứa nào cũng uống cả đống rượu luôn.
Ba người kia biết uống nên nhiêu đó chẳng xi nhê, còn An thì có biết đâu, uống vài ly vô là bắt đầu quay mòng mòng không kiểm soát được nữa rồi.
-Anh, em buồn ngủ quá, mình về đi anh.
Thấy An có vẻ mệt nên Khoa đứng lên dẫn cô về.
-Em không thích đi taxi, anh cõng em về đi.
Giọng An đã bắt đầu lè nhè, mỉm cười đặt cô lên lưng, Khoa vui vẻ cõng An đi bộ về nhà. Cậu lấy tay đánh vào mông cô mắng yêu.
-Cũng biết hành anh quá ha.
-Em giả bộ thôi, chứ nhiêu đó nhầm nhò gì với em.
-Dám lừa anh hả? Anh say quá, đi hết nổi rồi.
Khoa giả vờ ngồi xuống đường than ngắn thở dài, tường cậu mệt thiệt nên An quan tâm.
-Sao không nói sớm, để em cõng anh về.
-Thôi đi bà nhỏ, cái tướng như con nhái mà đòi cõng tôi.
-Được mà, anh quên em là siêu nhân Gao hả?
Rồi đó, bắt đầu nói nhảm đây vậy mà nói uống nhiêu đó không xi nhê, tình hình này chắc về tới nhà cũng quậy banh chành xóm chứ không giỡn đâu.
-Ngồi im đi, để anh cõng về.
-Không được, trách nhiệm của siêu nhân là đi cứu nhân loại, ai lại để một người đàn ông chân yếu tay mềm cõng được, bỏ em xuống.
Cảm thấy mệt mệt rồi nha, nhưng nhìn con nhỏ này có vẻ quyết tâm lắm nên đành chiều theo ý cô vậy.
-Ôm chặt vào, siêu nhân chuẩn bị cất cánh đây.
Cõng người ta đi còn không nổi ở đó mà bay với nhảy, chưa thấy ai uống rượu vào lại nhay như con heo này hết.
Đúng y chang, mới vừa chạy được ba bước cả hai té lăn đùng xuống đất, đã vậy còn lăn mấy vòng y chang phim võ thuật mới ghê, phải vậy mới hết dám làm siêu nhân nữa.
-Em có sao không hả?
-Không sao, em là siêu nhân mà.
Trời ạ, đến rối não với con nhỏ này mất, mở miệng ra là đòi làm siêu nhân, chắc xem phim dữ quá nên bị lậm đây mà.
-Tôi biết rồi, về thôi siêu nhân.
Nói xong Khoa cõng An đi về nhà, vừa đi cô vừa huyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên đời, khổ nổi là chỉ toàn nói một mình, còn ai nói kệ người ta mới ghê..
-Khoa khùng ơi Khoa khùng, em ghét anh quá đi.
-Tôi quăng cô xuống cống bây giờ chứ ghét tôi.
...
-A,Khoa của em đẹp trai y chang Lee Min Ho luôn.
-Em còn cái gì mới hơn không? Chuyện này cả thành phố đều biết mà.
-...
-Ơ sao băng kìa anh, ước nhanh đi anh. Haha, chỉ có mấy đứa con nít mới tin cái trò nhảm nhí này thôi, anh mà ước thiệt chắc em cười bể bụng luôn quá.
-...
-Anh xem kìa, sao con gà lại bay cao vậy nhỉ?
-Đâu? Gà đâu?
-Kia kìa, anh không thấy sao? Nó đang đứng trên dây điện kìa anh.
-ừm, anh thấy rồi.
-Xạo, gà nào mà leo lên tới trên đó, mai em dẫn anh đi khám mắt.
-....
-Khoa ơi, anh đừng có bỏ em nữa được không? Em nhớ anh nhiều lắm. Không có anh, em chẳng muốn ăn, chẳng muốn ngủ, chẳng muốn học hành gì cả, hức... hức....
Tự nhiên nghe An nói xong câu này Khoa bỗng thấy yêu cô kinh khủng, chắc cô đã trải qua những ngày tháng chia xa chẳng mấy vui vẻ. Cô thật đáng thương biết mấy, nếu kiếp này không đến được với nhau chắc cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.
Cõng An về tới nhà, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, Khoa ngồi cạnh bên ngắm không nỡ rời đi.
-Đồ ngốc, sau này cấm em uống rượu đó biết không hả?
Khoa chỉ tay vào trán cô cảnh cáo.
-Ừm, anh nè, anh biết gì chưa?
-Biết gì?
-Em là siêu nhân Gao đó, hì..hì..
-Được rồi siêu nhân gao, ngủ giùm anh cái đi, quậy quá đi mất.
An nhắm mắt được năm phút rồi đột nhiên giật mình mở măt ra nói tiếp.
-Anh ơi, anh biết gì chưa?
- Biết gì?
-Em là siêu nhân Gao đó, hì..hì..
-Vâng, em là siêu nhân, giờ ngủ được chưa?
Rõ khổ với con nhỏ này, người gì mà nhay thôi rồi, cứ mở miệng ra là đòi làm siêu nhân không thể hiểu nổi, cơ mà cái gương mặt lúc này của An trông đáng yêu thật đấy.
Nhắm mắt được năm phút, như chợt nhớ ra điều gì An ngồi bật dậy.
-Anh ơi, anh biết gì chưa?
Lại nữa đó, muốn cho con nhỏ này một liều thuốc ngủ dê sợ.
-Biết rồi, em là siêu nhân chứ gì.
-Không,
-Vậy chứ sao?
-Em yêu anh.
Nghe An nói mà tim Khoa như tan chảy, cậu ôm chầm lấy An thay cho tất cả tình cảm của mình. Ngay cả trong cơn say cô vân còn có thể nói ra được điều đó, chứng tỏ cô yêu Khoa đến mức nào.
Đôi khi chỉ một câu nói đơn giản lại khiến người khác cảm thấy ấmlòng, đôi khi chỉ là một cử chỉ yêu thương lại khiến người ta trở nên mạnh mẽ. An của cậu là một cô gái bé nhỏ nhưng lại mang trong mình một tình yêu thương lớn lao để bất cứ ai đến gần cũng không muốn rời đi, để ai yêu thương lại muốn chở che và chăm sóc.