Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 209: Bình an về nước



 
Dịch: Vích
Nguồn: VGT
 
Sở Phàm ở trong phòng nhìn Trần Mộng Lâm ngoan ngoãn ngủ yên cũng yên lòng. Sau đó hắn đi vào phòng 1888, cũng chính là phòng ngủ lúc đầu của Lâm Mộng Kỳ.

Trong phòng tất cả đều không có gì lạ cả, nhưng Sở Phàm khẳng định Shirakawa đã đến phòng này, bởi tờ giấy trắng hắn đặt ở trên giường đã biến mất. Sở Phàm mỉm cười đi ra, hắn có thể tưởng tượng bộ dạng của Shirakawa khi nhìn thấy tờ giấy nọ.

Sở Phàm kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng thật kỹ, thấy không có vấn đề gì mới đi về phía gian phòng đối diện, quấn chăn quanh Lâm Mộng Kỳ ôm cô lên. Lâm Mộng Kỳ bị ôm lên nhưng một tiếng "Đừng!" cũng không có. Sở Phàm bế cô trở về phòng số 1888, đặt cô lên chiếc giường mềm mại, nhặt tấm chăn mỏng đang bị rơi trên thảm phủ lên người cô.

Ai ngờ trong khi ngủ mơ Lâm Mộng Kỳ lại đạp tung chiếc chăn mỏng ra khỏi người, nằm nghiêng ngủ tiếp. Hướng Lâm Mộng Kỳ quay ra nằm nghiêng lại chính là hướng của Sở Phàm đang nhìn. Áo ngủ của cô rộng thùng thình, khi nằm nghiêng cổ áo rơi trễ xuống một bên, lộ ra bộ ngực rất đầy đặn.Trước kia Sở Phàm cũng đã được thấy thoáng qua, giờ lại được thấy nhũ phong trắng nõn, hai trái đào vì đè lên nhau dồn lại mà thành khe rãnh đường cong rất rõ ràng. Sở Phàm nhận thấy, theo góc nhìn này của hắn mà nói thì bộ ngực của Lâm Mộng Kỳ thật sự rất mê người.

Lâm Mộng Kỳ còn đang ngủ say, cái mũi xinh xắn giống như chạm ngọc mà thành, khuôn mặt hơi có nét mỉm cười ngọt ngào, trong mộng đẹp cô có biết chăng giờ phút này Sở Phàm đang được thỏa thuê ngắm nhìn thân thể mình? Điều này đối với một cô gái không phải chuyện gì tốt, đặc biệt là với một đại minh tinh như Lâm Mộng Kỳ.

- Tiểu yêu tinh này đúng là tiểu yêu tinh giết người mà, quyến rũ mê người đến chết mất.
 
Sở Phàm than nhỏ một tiếng, đắp lại chăn cho Lâm Mộng Kỳ. Lần này cô không đạp ra nữa. Sở Phàm thở ra một hơi cười khổ nói:
 
-Xem ra tiểu yêu tinh cô tuyển tôi làm vệ sĩ bên cạnh là chọn đúng người rồi, ở cùng với cô trong một căn phòng thế này mà cũng không dám làm gì, chỉ biết nhìn thôi.

Sở Phàm nhìn lên, đã hơn bốn giờ sáng, hắn hơi mơ hồ cảm thấy trên người mình có mùi máu tươi. Điều này cũng khó trách, giết nhiều người như vậy khó tránh lưu lại một ít mùi tanh. Có điều nếu để người khác phát hiện ra mùi này thì không hay lắm, hắn nhổm dậy đi tắm, rồi quay về phòng mình thay một bộ quần áo mới.

Xong hết tất cả thì trời đã tờ mờ sáng, Sở Phàm quay lại ghế sofa trong phòng của Lâm Mộng Kỳ nghỉ một chút. Mới rồi giết người, cả sức lực và tinh thần đều bị ảnh hưởng, hắn đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng lại không an tâm đi ngủ. Hắn muốn bảo hộ an toàn cho Lâm Mộng Kỳ.

Bảy giờ sáng, Lâm Mộng Kỳ dần dần tỉnh lại, sau một chút mơ mơ màng màng vì ngái ngủ, cô tròn mắt nhìn Sở Phàm đang đứng ở đầu giường chào cô với một nụ cười. Cô nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng gấp chăn. Nói:
 
-Anh… anh… sao anh lại ở đây?

Sở Phàm nghe vậy ngẩn người, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc. Một lúc lâu sau hắn mới lúng ta lúng túng giải thích:
 
- Thì tối qua tôi phải ở trong phòng bảo vệ cô còn gì. Cô quên rồi sao?

Lâm Mộng Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó "A!" một tiếng
 
- Ừ nhỉ, đúng, tôi nhớ ra rồi. Chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ à?

- Cũng gần như thế!
 
Sở Phàm trả lời.
Lâm Mộng Kỳ chợt nổi nóng, trợn trừng đôi mắt đẹp nhìn Sở Phàm, lớn tiếng mắng:
 
- Ngu ngốc! Tôi chỉ bảo anh ở lại bảo vệ cho tôi chứ đâu có bảo anh thức cả đêm. Khi tôi đi ngủ là anh cũng có thể được nghỉ ngơi cơ mà!

- Lần này là lần đầu, còn chưa có kinh nghiệm. Lần sau sẽ khác!
 
Sở Phàm gãi gãi đầu ha hả cười nói

Người này không ngờ lại còn muốn được ngủ chung phòng với đại minh tinh lần thứ hai nữa, thật là toát mồ hôi!

Hôm nay Lân Mộng Kỳ còn muốn triển khai các hoạt động PR ở Osaka, bởi vậy sau khi ăn bữa sáng đã được chuyên gia dinh dưỡng học tính toán cẩn thận, rồi lại được chuyên gia hóa trang chuyên gia tạo mẫu chăm chút tỉ mỉ, Lâm Mộng Kỳ càng trở nên xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ lóa mắt. Cô đã trở lại thành đại minh tinh cao quý thanh nhã.

Sau khi chuẩn bị tất cả sẵn sàng, Lâm Mộng Kỳ chờ đoàn người tới rồi xuất phát đi đến Osaka. Có điều trong khi chờ mọi người cô cũng thấy lạ lạ. Hôm nay vẻ mặt của nhân viên trong khách sạn có vẻ kỳ quái, cứ bí bí ẩn ẩn thì thầm to nhỏ gì đó. Ngoài đường phố Tokyo, người dân cũng túm năm tụm ba tán chuyện, không khí khắp Tokyo có cảm giác khá nặng nề.
 
- Không hiểu sao hôm nay Tokyo lại lạ thế? Hay là đã có chuyện gì xảy ra?
 
Lâm Mộng Kỳ tò mò hỏi.

- Ách. Tôi cũng thấy kỳ quái!
 
Sở Phàm gật đầu phụ họa

Vừa dứt lời, phía trước gã tài xế đã kể:
 
- Tokyo xảy ra chuyện lớn rồi. Nghe nói là tổ trưởng của tổ Yamaguchi tại Tokyo – một nhân vật trọng yếu trong hắc bang của của Nhật Bản đã chết tối qua. Hắn còn bị thiêu thành tro ở trong phòng nữa cơ!

- A, không thể nào! Chuyện xảy ra tối qua à?
 
Lâm Mộng Kỳ ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy. Nghe nói kẻ bị giết tên là Teruo Nakamura, là đại ca của băng xã hội đen Yamaguchi. Hơn nữa không chỉ một mình hắn chết, ba mươi chín tên đàn em dưới tay hắn đến tám chín phần mười cũng đã chết. Chuyện chấn động như vậy không biết ai đã làm nữa.
 
Người tài xế cảm khái.

Lâm Mộng Kỳ nghe tin tên xã hội đen kia đã chết kia đúng là Teruo Nakamura thì không kìm nổi kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên, nhìn về phía Sở Phàm, thấy trên mặt hắn cũng là một vẻ mặt kinh ngạc không kém. Không kìm nổi nhẹ giọng hỏi:
 
- Này, Sở Phàm, việc này, anh.. anh cũng không biết sao?

- Tôi á? Làm sao tôi biết được? Hôm nay tôi cũng mới đi ra ngoài cùng cô mà!
 
Sở Phàm khăng khăng tựa núi biển.

Lâm Mộng Kỳ xem phản ứng của Sở Phàm thấy hắn không giống như đang nói dối. Vừa rồi cô còn hoài nghi việc này biết đâu lại do Sở Phàm làm, nhưng rất nhanh đã bác bỏ ngay sự nghi ngờ này. Cô nghĩ cho dù Sở Phàm có tài như thế nào đi nữa cũng không thể đối phó với một lúc hơn ba mươi, bốn mươi người như bọn Teruo Nakamura như thế.

- Thật sự là thế sự vô lường! Mới buổi tối qua còn cùng nhau uống rượu, không ngờ hôm nay lại nghe tin hắn đã chết. ai.!
 
Sở Phàm làm bộ mèo khóc chuột than nhỏ một tiếng.

Lâm Mộng Kỳ cũng cảm khái:
 
- Giờ tôi cũng không muốn ở lại Nhật Bản lâu nữa, chỉ muốn nhanh chóng về nước thôi.

- Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi.
 
Sở Phàm khẽ cười nói

Cái tin Teruo Nakamura cùng với ba mươi chín tên đàn em bỗng nhiên mất tích sau một đêm, biệt thự của Teruo Nakamura bị đốt thành tro đã lan nhanh ra khắp Nhật Bản, tạo thành chấn động lớn. Các phương tiện thông tin đua nhau đăng tin, cập nhật, căn cứ vào những kết luận đầu tiên của cảnh sát Tokyo. Bọn họ kết luận bọn Nakamura tổng cộng bốn mươi người có thể đã chết hết, nguyên nhân sự việc vẫn đang được điều tra.

Đối với toàn bộ tổ chức Yamaguchi của Nhật Bản thì việc này gây chấn động còn muốn lớn hơn, tất cả đều cảm thấy phẫn nộ pha lẫn nỗi khiếp sợ. Thành phố Tokyo đã tập trung các thành viên Yamaguchi đến từ khắp các địa phương của Nhật Bản, lên tới hàng vạn tên. Tổ trưởng thứ sáu của Yamaguchi là Shinoda đã thay mặt cả bang tuyên bố là sẽ điều tra vụ này đến cùng, nhất định phải đòi lại công bằng cho tổ trưởng tại Tokyo Teruo Nakamura cùng toàn thể các thành viên của Yamaguchi.

Ai cũng biết những lời này của Shinoda là có ý muốn nói, trước hết phải tra ra bằng được hung thủ, sau đó mặc kệ hắn là người nào hay băng đảng nào, nhất định Yamaguchi phải đòi nợ máu!

Trong lúc nhất thời, sự kiện Teruo Nakamura bị giết đã gây ồn ào chấn động toàn Nhật Bản.

Có lẽ bị sự kiện này ảnh hưởng, khi Lâm Mộng Kỳ cùng đoàn người tới Osaka, ban tổ chức chỉ sắp xếp cho Lâm Mộng Kỳ một buổi họp báo nhỏ, chỉ là một buổi gặp mặt các fan, còn các hoạt động tuyêntruyền khác cũng tạm thời bị hủy bỏ.
Kỳ thật đây cũng là sắp xếp mà ban tổ chức bên Nhật cùng với Lâm Mộng Kỳ sau khi bàn bạc đã đi tới thống nhất, bởi cái chết của Teruo Nakamura đã kích động tính nhạy cảm của bọn Yamaguchi. Tại đây lại là nơi đầu sóng ngọn gió, quản lý của Lâm Mộng Kỳ bên này cũng đã giản lược bớt yêu cầu, mà bên phía Nhật Bản, nhà tổ chức cũng đã cân nhắc kỹ tình hình trước mắt; đây cũng lại là mong muốn của Lâm Mộng Kỳ, trong lòng cô chỉ mong nhanh nhanh để còn về nước cho sớm.

Cũng vì các hoạt động tại Osaka được giản lược đến hết cỡ, nên công việc tại đây cũng chỉ đến hai giờ chiều đã xong hết. Đoàn Lâm Mộng Kỳ cũng lập tức ra sân bay Osaka bay về nước.

Từ lúc rời khỏi Osaka cho tới khi lên máy bay đều rất yên ổn. Lần này Sở Phàm cùng Lâm Mộng Kỳ, La Mai ngồi ở khoang hạng nhất. Lâm Mộng Kỳ cùng La Mai ngồi ghế cạnh nhau, Sở Phàm ngồi phía sau.

Bên cạnh chỗ ngồi của hắn đã có người ngồi, đó là một cô gái, có vẻ như đang đi nghỉ. Khi Sở Phàm bước vào chỗ của mình, cô gái đang cúi đầu lúi húi giống như đang tìm kiếm gì đó, đến khi hắn ngồi xuống rồi cô gái mới ngẩng đầu lên. Hắn không kịp nhìn kỹ, chỉ thoáng qua, nhưng một chút thoáng qua này cũng đủ làm hắn giật mình, trong đầu quay cuồng không thôi, tim đập thình thịch, bởi rõ ràng, hắn đã nhận ra cô gái tuyệt mỹ đầy vẻ u uẩn.

Sở Phàm quay lại nhìn, tim hắn nhảy lên một cái, vừa lúc cô gái kia cũng đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Trong lòng hắn dâng lên một sự xúc động sung sướng khó tả, đúng là cô ấy rồi. Mới hôm qua khi đáp máy bay đến Nhật Bản, hắn đã gặp cô gái mang vẻ u buồn kia, giống như một đóa u lan xinh đẹp mà lại dường như mang một nỗi sầu bi.

Không ngờ cô vẫn vậy, một mái tóc xanh, khuôn mặt ngọc ngà không vẩn chút bụi trần, đôi mắt hội tụ đủ thiên địa linh khí… Quả là mỹ nữ của mỹ nữ! Sở Phàm cảm thấy dường như có chút thân quen, dường như hắn và cô đã quen biết nhau từ lâu lâu lắm!

- Là cô ư?
 
Sở Phàm cười cười, giọng nói có chút kinh ngạc.

Cô gái nhìn Sở Phàm, dường như cũng đã nhớ ra hắn, mỉm cười, đẹp như một đóa hoa lan nở rộ:
 
- Vâng, là tôi. Trùng hợp quá đi!

Thật là trùng hợp!

Trong cuộc sống chính từ những xảo hợp như vậy mà làm nên những giai thoại lưu truyền thiên cổ!