Tô Phỉ nói xong câu đó thì mặt nóng lên, cả người tràn ngập một vẻ thẹn thùng, e lệ. Cô ghé vào dựa vào người Sở Phàm, ngượng đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.
Sở Phàm ngửi thấy hương thơm từ thân thể cô, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Một câu nói "Em muốn!" của Tô Phỉ đã làm hắn khó kiềm chế được, thiếu chút nữa đã không nhịn nổi mà xoay người đè Tô Phỉ xuống để tiến vào luôn.
Nhưng mà hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Tô Phỉ, không thể quá kích động lỗ mãng được. Nếu không, lần đầu tiên lại khiến cô bé có ấn tượng xấu thì sẽ tạo thành ám ảnh trong lòng. Cho nên nhất định phải từ từ mà tiến, từ từ khơi gợi cảm giác và quá trình sa ngã tuyệt vời của Tô Phỉ mới được. Mà làm thế không chừng sau này cô bé Tô Phỉ này lại chủ động yêu cầu thêm nữa ấy chứ.
Sở Phàm hôn nhẹ vào trán Tô Phỉ, bàn tay lùa vào trong mái tóc nhuộm vàng của cô, nụ cười rất khả ố, hỏi:
- Tiểu Phỉ, vừa rồi em nói cái gì thế? Anh nghe không rõ.
- Em, em muốn. Sở ca ca. Cơ thể người ta đang cảm thấy bức bối khó chịu lắm.
Tô Phỉ xấu hổ, đỏ mặt lặp lại một lần nữa bên tai Sở Phàm.
Đầu óc hắn như bốc lửa, nhiệt huyết dâng trào. Hắn ngắm nhìn bộ ngực sung mãn đầy đặn lúc ẩn lúc hiện trước mắt kia, hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Muốn gì cơ? Tiểu Phỉ, em nói rõ ràng ra chút xem nào.
Tô Phỉ nghe thế thì đôi môi quyến rũ cong lên, bàn tay trắng mịn đấm lên ngực Sở Phàm, hờn dỗi nói:
- Đồ đáng ghét nhà anh. Rõ là bại hoại. Nện chết anh bây giờ.
- Ôi, đau quá. Em nện chết anh đi thì em làm sao mà muốn được nữa hả?
Sở Phàm cười nói.
- Hừ, Sở ca ca chỉ biết ức hiếp người ta thôi.
Tô Phỉ ngừng tay lại, giọng nói đầy oán giận.
- Ngốc ạ, Sở ca ca còn đang mặc quần áo trên người đây thôi, làm sao mà hòa thành làm một với em được hả?
Sở Phàm véo nhẹ cái mũi của Tô Phỉ, cười bảo.
- A, thế, thế em giúp Sở ca ca cởi quần áo nhé.
Sắc mặt Tô Phỉ lại ngượng ngùng, cười nói.
Tô Phỉ nói rồi tự nhiên cởi bỏ từng nút áo sơ mi của Sở Phàm. Cởi áo sơ mi rồi, hai tay Tô Phỉ để trên ngực hắn sờ soạng loạn lên, lại còn ngắt nhéo vào hai đầu vú của hắn nữa.
- Ối…. đau…. Đau anh.
Sở Phàm vội kêu lên.
- Anh còn biết đau cơ à… Đau hả? Thế lúc anh sờ em như thế nào thì sao không kêu?
Tô Phỉ hờn dỗi bảo.
- Đấy là anh vuốt ve, đây nhé, anh thể hiện lại cho em xem đây này.
Sở Phàm nói rồi đôi tay lại với lên bộ ngực kiêu ngạo của Tô Phỉ.
- Đồ quỷ háo sắc!
Tô Phỉ phát một phát vào tay hắn. Sau đó, hai bàn tay cô lần sờ đến khuy quần của hắn. Cô nhìn đến quần của Sở Phàm bị kéo xuống một ít, cười bảo:
- Sở ca ca, Mộng Lâm đã giúp anh kéo quần xuống rồi còn không cởi ra luôn nữa.
- A, em đúng là cái đồ… Còn tưởng là em trốn ở trong chăn bịt kín cả tai lại, không nghĩ là nói cái gì em cũng đều nghe thấy hết.
Sở Phàm tức giận bảo.
- Em, em không phải là cố ý mà.
Tô Phỉ nói xong tiếp tục kéo quần dài của Sở Phàm xuống. Đôi mắt cô như ngừng lại ở chỗ cao phồng dựng lên ở quần lót của hắn. Trong mắt cô dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cô cảm giác cơ thể mình cũng càng lúc càng nóng hơn. Một cảm giác kích thích kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân, cô không kìm nổi, vươn tay chạm nhẹ vào đó, vừa chạm vào đã thẹn thùng rụt tay về, cả người theo đà nằm luôn vào trong lòng Sở Phàm, trái tim đập thình thịch. Bởi vì vừa rồi nhẹ nhàng chạm vào thứ gì đó đang cứng ngắc kia làm tim cô đập như trống trận.
- Tiểu Phỉ, xấu hổ ư?
Sở Phàm ôm lấy Tô Phỉ, dịu dàng hỏi.
Tô Phỉ không nói được tiếng nào, chỉ còn biết vùi đầu vào ngực hắn, cả người giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Sở Phàm đột nhiên xoay người, để Tô Phỉ nằm bên dưới. Hai chân của Tô Phỉ cũng chủ động tách ra kẹp chặt lấy lưng hắn. Lập tức, bộ vị cứng ngắc kia kỉa hắn chạm vào đúng nhụy hoa của cô. Tuy nói là còn cách hai lớp quần lót, nhưng Sở Phàm vẫn cảm nhận được khu vườn bí ẩn mềm mại và ôn nhu của Tô Phỉ.
Tô Phỉ không nhịn nổi, khẽ kêu một tiếng "a" thật yêu kiều. Một khoái cảm kỳ lạ ập đến nhanh như chớp. Hai chân cô không kiềm chế nổi, ra sức kẹp chặt lấy lưng hắn, đôi tay ôm vòng quanh cổ hắn, ánh mắt mê hoặc khép hờ, cả người đắm chìm trong cảm giác kích thích này.
Sở Phàm cúi xuống, sôi nổi mà nồng nàn hôn vào đôi môi cô. Hai người cứ dây dưa qua lại bền bỉ thiết tha, đầu lưỡi hăng say quấn quýt lẫn nhau, say sưa và sôi nổi. Tô Phỉ dần dần rơi vào trạng thái hôn đắm đuối đến xuất thuần.
Tiếp đó, đầu lưỡi Sở Phàm khẽ liếm xuống cổ Tô Phỉ, thuận thế trượt dần xuống, hôn lên trước ngực cô, rồi lại vùi đầu vào khe rãnh sâu thăm thẳm giữa hai bầu vú sung mãn ngạo nghễ. Một bên hắn khẽ liếm láp trên hạt đậu đỏ hồng, một bên thì tận tình ve vuốt. Cái cảm giác mềm mại co dãn này làm hắn yêu thích không rời tay được, lại càng kích thích nội tâm thú tính của hắn.
Tô Phỉ thỏa mãn nhắm nghiền đôi mắt lại. Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn thường tự hào về dáng người khêu gợi với bộ ngực to tròn ngạo mạn đặc biệt của mình so với những cô bạn cùng trang lứa khác. Đương nhiên, điều đặc biệt ấy cũng đã hấp dẫn ánh mắt dục vọng của không ít đàn ông đủ các thể loại tuổi tác. Giờ đây, bộ ngực to tròn ngạo mạn ấy rốt cuộc cũng nghênh đón sự ve vuốt của một người đàn ông. Cô phát hiện ra khi người đàn ông ấy vuốt ve mút mát mình thì không những cô không thẹn thùng, không gạt bỏ mà lại còn rất mong chờ và phấn khích nữa. Hơn nữa, lại còn cả cảm giác tự hào sung sướng nữa.
Đúng thế, khi nhìn người đàn ông say mê chìm đắm trong bộ ngực vĩ đại của mình, cô cảm thấy rất cao hứng. Dù sao, hắn cũng đang bị mình hấp dẫn; dù sao, chính vẻ gợi cảm và xinh đẹp này của mình đã được người đàn ông này nhận ra và khám phá. Nghĩ thế nên trong lòng cô dâng lên một cảm giác đi chinh phục, muốn chinh phục người đàn ông này. Cô phải chiếm giữ được một vị trí quan trọng trong trái tim người đàn ông này.
Mẹ của Tô Phỉ là người Mỹ, tóc vàng mắt xanh. Mà Tô Phỉ cũng từng sống ở Mỹ một thời gian rồi. Cho nên dần tạo nên tính nhiệt tình cởi mở không bó buộc của cô. Tuy là thế mà khi tay phải của Sở Phàm luồn vào bên trong quần lót của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chốn đào nguyên kia thì trên mặt cô cũng đỏ bừng lên. Trong hơi thở gấp gáp rên rỉ cũng đồng thời có vẻ ngượng ngùng, xấu hổ.
Thân thể mềm mại của Tô Phỉ hơi run run, trong miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ, cô đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón Sở Phàm - người đàn ông của mình.
Cô cũng không biết mình thích hắn vì cái gì nữa. Có lẽ là thích cái bộ dạng ngơ ngác thường ngày kia của hắn. Có lẽ là thích cái cảm giác an toàn vững chãi khi ở cùng một chỗ với hắn. Có lẽ là thích cái sự kiên quyết lạnh lùng khi xử lý tình huống của hắn….
Mặc kệ, cho dù là vì cái gì đi nữa thì những tình cảm thế này là vô cùng tế nhị, có muốn nói rõ cũng không rõ được. Thích là thích thôi. Mà không thích thì là không thích. Nếu như cứ muốn tìm ra một lý do thì cơ bản là chẳng có lý do gì cả, hoặc là sẽ có hàng ngàn hàng vạn lý do. Mà cho dù là có hay không có lý do thì tóm lại tình huống ở bên hắn luôn luôn vui vẻ đặc biệt là đủ chứng minh hết tất cả rồi.
Khi Sở Phàm rút tay ra khỏi quần lót của Tô Phỉ thì lòng bàn tay đã ẩm ướt hết. Chất lỏng trong suốt dính dính này là từ đâu mà ra nhỉ? Sở Phàm để ngón trỏ trong miệng, mút mút, Tô Phỉ thấy thế thì hốt hoảng bảo:
- Sở ca ca, mất vệ sinh!
- Không đâu. Sở ca ca còn muốn hôn chỗ đó nữa cơ.
Sở Phàm nói xong thì tụt cái quần lót của cô ra đến tận đầu gối. ***
(DG: Mời cả nhà tự hình dung )
"Ôiiiii", Tô Phỉ không nhịn nổi, bật ra tiếng rên siết yêu kiều. Thân thể cô như co rút lại, hai chân giãy giụa trên giường. Cô cố gắng nghiến răng, sợ mình không cẩn thận lại hét toáng lên mất.
Dưới sự kích thích của đầu lưỡi Sở Phàm, Tô Phỉ cảm thấy như linh hồn mình đang trôi dạt khỏi cơ thể. Cảm giác hưng phấn kích thích tột cùng trước nay chưa từng có lan tỏa khắp toàn thân. Cô ôm chặt cái gối ôm bên cạnh, đầu vùi sâu trong gối, miệng rên rỉ, hơi thở gấp gáp, hối hả.
- Ôi, anh… Em không chịu nổi nữa… Sở ca ca… Em muốn.
Tô Phỉ vừa hổn hển, vừa nói.
Sở Phàm nghe thấy thế thì cởi hẳn quần lót của cô ra, và đồng thời cũng cởi bỏ nốt trang phục cuối cùng còn lại trên người mình. Tiếp đó, hai bàn tay hắn chậm rãi tách hai đùi của Tô Phỉ ra, tình cảm trong lòng càng trào dâng mãnh liệt.
Hắn tiếp tục chậm rãi tiến vào khu rừng bí ẩn kia. Ngay khi hắn tiến lên phía trước, Tô Phỉ không kìm nổi hít sâu một hơi. Một cảm giác đau đớn mà lại vô cùng kích thích lan tỏa khắp toàn cơ thể. Đau quá. Cô không nhịn nổi bật kêu "a" lên một tiếng. Mà đau đớn, thì trong tiềm thức, cô như lại càng ngóng trông cái cảm giác bị Sở Phàm dùng sức tấn công thế này. Cặp đùi dài kẹp lấy lưng Sở Phàm. Mỗi lần hắn tiến lên, hai chân cô lại kẹp chặt thêm một chút, cái mông hơi hất lên, như đón tiếp sự tấn công của hắn. Trong sự đau đớn chấn động kia, cô thả mình hưởng thụ cảm giác kích thích lớn lao kỳ lạ.
Dần dần, cơ thể Tô Phỉ tiếp nhận hết sự tấn công dũng mãnh của Sở Phàm. Và cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt, dần trở thành khoái cảm mãnh liệt càng lúc càng dâng cao. Tô Phỉ không ngừng rên rỉ "ôi… ai… ôi…". Kỳ thực, cô chỉ hận là không kêu to lên được. Vì cô không thể làm thế, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng thôi. Nhưng cái khoái cảm tầng tầng lớp lớp này thấm đẫm cả thể xác và linh hồn cô. Thực sự, cô chưa từng tưởng tượng nổi là cùng hưởng thụ thân thể của người mình yêu lại thích thú đến vậy.
Sở Phàm nhẹ cúi xuống, hôn lên làn môi gợi cảm đang mở ra thở gấp gáp của Tô Phỉ, dịu dàng hỏi:
- Tiểu Phỉ, thế này có thoải mái không?
Tô Phỉ ôm chặt lấy Sở Phàm, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Thoải mái chết đi được, Sở ca ca. Cảm giác này thật tuyệt vời. Trước giờ em chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời thế này cả. Thật thoải mái!
- Về sau, chỉ cần Tiểu Phỉ muốn thì Sở ca ca sẽ lại mang lại cảm giác thoải mái thế này cho em. Được không?
Cái lưng Sở Phàm không ngừng chuyển động, chậm rãi nói bên tai Tô Phỉ.
- Không muốn, không muốn, người ta xấu hổ lắm.
Tô Phỉ hờn dỗi nói.
- Thế ư? Da mặt Tiểu Phỉ lại mỏng thế ư? Thế để Sở ca ca nói ra hộ cho có được không?
Sở Phàm nói rất chi là vô sỉ.
- Thế, như vậy thì Sở ca ca ngày nào cũng muốn ư?
Tô Phỉ hỏi.
- Em nói xem?
Sở Phàm nói xong, tốc độ lao tới lại càng thêm mạnh mẽ. Lập tức, Tô Phỉ kêu "a" lên một tiếng. Hành động bất thình lình này tạo nên cảm giác kích thích như luồng điện chạy rần rật trong cơ thể cô. Đột nhiên, hai tay cô túm chặt lấy ga giường, cắn chặt răng, lưng ưỡn cong lên, cái mông cũng theo đó mà vểnh cao lên. Rồi cô kêu "ôi" một tiếng, toàn thân run lên bần bật. Đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng. Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy bên dưới mình nóng lên, một luồng chất lỏng phun trào, toàn thân rã rời.
Sở Phàm cúi xuống, dịu dàng hôn lên hai má, rồi đôi môi của Tô Phỉ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, để cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu sau khi đạt đến cao trào.
Một lúc lâu sau, Tô Phỉ từ từ mở to mắt. Trong mắt cô tràn ngập niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn. Cô bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của Sở Phàm, vẻ mặt hài lòng bảo:
- Sở ca ca, vừa rồi em, em đã lên đỉnh rồi phải không?
- Em nói đi? Cái này chỉ có em mới biết được thôi.
Sở Phàm dịu dàng bảo.
- Vừa rồi em cảm thấy thật là thoải mái. Thoải mái đến mức cả người chưa biết tới. Em rất thích cảm giác như thế.
Tô Phỉ cười yêu kiều.
- Thế Sở ca ca lại để em tiếp tục hưởng thụ cảm giác đó được không?
Sở Phàm cười bảo.
Tô Phỉ nghe thế thì mới ý thức được rằng cái kia của Sở Phàm vẫn còn đang ở trong người mình, nhưng hắn vẫn đang cương lên. Cô xấu hổ quá, khẽ bảo:
- Của Sở ca ca còn, còn vẫn chưa …. kìa.
- Sở ca ca phải để em thích trước đã chứ. Lần này mình đổi tư thế đi, được không?
Sở Phàm vẫn cười dịu dàng.
- Đổi tư thế thế nào cơ?
Kinh nghiệm của Tô Phỉ về khía cạnh này thì đúng là con số không.
- Đổi lại cho em nằm trên. Nào. Để anh ôm em lên nhé. Đúng rồi, em đừng nhúc nhích. Rồi, để anh nằm xuống. Tốt lắm. Cứ như vậy đi. Em có thể cử động cao thấp tùy theo sự thoải mái của em đi.
Sở Phàm hướng dẫn cứ như giáo viên lành nghề.
Tô Phỉ ngồi trên người hắn, theo sự hướng dẫn của hắn, cô bắt đầu cử động cái mông từ từ. Ánh mắt cô khép lại, miệng thở phì phò, động tác của cặp mông cũng dần dữ dội hơn….
Sở Phàm nằm trên giường, thưởng thức nét mặt xinh đẹp đang mất hồn và thân thể gợi cảm của Tô Phỉ. Trong lòng hắn đầy cảm giác ấm áp, sung sướng. Hắn thích Tô Phỉ, thích tất cả những gì thuộc về cô, thích nhất là những biểu hiện dục vọng mãnh liệt rõ ràng trên giường của cô.
Tô Phỉ là người lai, xem như một nửa là người phương Tây rồi. Do đó, thân thể hơi khác với con gái trong nước, có phần đầy đặn, gợi cảm hơn, cũng có tính đàn hồi cao hơn. Mà điều Sở Phàm không hề nghĩ tới chính là: vườn địa đàng của Tô Phỉ lại chật hẹp như vậy. Hắn nhắm cả hai mắt lại. Phải tận hưởng! Phải tận hưởng!
Lời tác giả: Thuận theo ý kiến đông đảo của dân tình: Xử lý Tô Phỉ. Thực ra, ban đầu tác giả cũng định để thế này, hehe. Khẩu hiệu của tác giả là: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Vì khẩu hiệu thuần khiết này, tác giả đề nghị quý vị độc giả ủng hộ! Ủng hộ! Ủng hộ!