Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 37: Bệnh đốm lá ở lê



Bệnh viện căn cứ.

Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh đang đợi số của họ được gọi, khi Đan Trần đi ngang qua phòng chờ, đi được nửa đường rồi quay lại.

"Các cháu làm sao vậy?" Đan Trần nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới, tứ chi đều còn nguyên vẹn, nhìn dáng vẻ cũng không giống như bị thương nặng.

Hà Nguyệt Sinh chỉ vào mu bàn tay phải của Triệu Ly Nông: "Cô ấy bị mèo hoang cào."

"Mèo hoang à?" Đan Trần kinh ngạc, sau đó nhìn xuống mu bàn tay của Triệu Ly Nông, "Chảy máu rồi, cần phải tiêm ngừa."

Ngay sau đó tên của Triệu Ly Nông được gọi, Đan Trần yêu cầu bọn họ đi theo ông ta vào.

"Thực vật dị biến và động vật dị biến không làm cháu bị thương, nhưng cháu lại bị một con mèo hoang cào." Đan Trần tiếp nhận kim tiêm vắc xin và yêu cầu Triệu Ly Nông đưa tay ra, "Loại kim tiêm này trong căn cứ không còn nhiều, may mắn cho cháu là vẫn còn kịp dùng số hàng cuối cùng."

"Căn cứ sao lại có mèo hoang nhỉ?" Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh tò mò.

Đan Trần mỉm cười: "Khu vực của căn cứ nông học số chín trước khi xảy ra dị biến có diện tích tương đương một thành phố. Đừng nói là mèo hoang, mấy năm trước đây căn cứ còn có sự cố lợn rừng xông vào nội thành hại người."

"Lợn rừng dị biến?" Triệu Ly Nông theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi.

"Không phải, nó chỉ là một con lợn rừng bình thường." Đan Trần tiêm xong huyết thanh, sau đó ném ống tiêm vào thùng rác y tế, tháo găng tay ra và nói, "Động vật dị biến không phổ biến lắm."

Anh ta nói và bắt đầu lấy phiếu thanh toán, đưa cho Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cúi đầu và nhìn, im lặng một lúc: "..."

Sau khi tiêm phòng, số điểm cô kiếm được khi làm công việc vắt sữa trong một tuần đã mất đi một nửa.

Đan Trần đoán được nguyên nhân sắc mặt của Triệu Ly Nông không tốt, liền giải thích: "Số lượng vắc xin này ít, hơn nữa cháu còn phải tiêm huyết thanh, cho nên quả thực đắt hơn."

Vật hiếm sẽ đắt, nếu không phải căn cứ nông học số chín có chuyên ngành chăn nuôi, có lẽ còn phải đi căn cứ trung ương để lấy vắcxin và huyết thanh.

Điểm nhiệm vụ còn chưa được nhận, cho nên Triệu Ly Nông chỉ có thể lấy điểm từ tài khoản của mình trước, sau khi chuyển xong, điểm trong tài khoản cũng không còn bao nhiêu.



Sau khi rời bệnh viện, Triệu Ly Nông vẫn đang âm thầm tiêu hóa vấn đề.

"Có ý tốt đi giúp đỡ, bị thương thì phải tốn điểm." Hà Nguyệt Sinh tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh này, hỏi cô: "Cậu có hối hận không?"

".. Chuyện đã qua." Triệu Ly Nông không nghĩ tới việc có hối hận hay không, cô đi ra phía ngoài bệnh viện căn cứ, "Nên đi ăn rồi."

Hà Nguyệt Sinh đuổi theo: "Nhiệm vụ buổi trưa, cậu vẫn đi chứ?"

"Đi." Triệu Ly Nông trả lời, cô đã nghĩ được một cách khác để tiếp tục kiếm điểm.

* * *

Buổi tối, sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, Triệu Ly Nông trở về phòng ngủ, Đồng Đồng đang ngồi ở bàn học nghiên cứu những trang sách về trồng hoa, cô cũng không quấy rầy cô ấy, sau khi tắm rửa xong cũng ngồi vào bàn học.

Triệu Ly Nông nhấp vào trang web chính thức của Căn cứ trung ương, vào bên trong diễn đàn hỏi đáp, nơi mà trước đây cô đã chi 20 vạn điểm để xem đáp án của các cán bộ trồng trọt và nghiên cứu viên.

Trong diễn đàn này, ngoài việc sinh viên nông học bình thường có thể xem câu trả lời, họ cũng có thể trả lời câu hỏi.

Bởi vì không phải vấn đề nào cũng có thể tìm thấy, cho nên khi gặp một số tình huống nan giải, các cán bộ trồng trọt, thợ trồng trọt cùng với sinh viên nông học có tiền sẽ có thể trực tiếp công bố treo giải thưởng cho các vấn đề cần giải đáp.

Triệu Ly Nông vốn muốn tiến hành từng bước một, từ từ thể hiện những hiểu biết của mình, nhưng thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cơm cô sẽ không có để ăn, vì vậy cô chỉ có thể thay đổi cách thức.

Ngoài ra.. cô còn muốn đến căn cứ trung ương một chuyến.

Trong cuộc gọi video đêm đó, tình trạng sức khỏe của Phong Hòa có vẻ không được tốt, Triệu Ly Nông không yên tâm lắm.

Mặc dù Triệu Ly Nông không biết rằng liệu cô sẽ bộc bạch hết mọi vấn đề ra hay không, nhưng cuối cùng đối phương vẫn là mẹ của cơ thể này, cho nên cô có trách nhiệm chiếu cố cho Phong Hòa.

Chi phí đến căn cứ trung ương bằng sẽ tốn rất nhiều, vì vậy cô phải chuẩn bị trước.

Tuy nhiên, sau khi trả lời những câu hỏi này, sẽ không nhận được tất cả số điểm ngay lập tức mà chỉ có thể nhận được 1/5 số điểm, ít nhất phải chờ người treo giải thưởng xác nhận lại là có chính xác hay không, khi đó mới có thể nhận được điểm.

Triệu Ly Nông giơ tay vẫy giữa không trung, các câu hỏi trên diễn đàn được hiển thị trên màn hình ánh sáng, giống như những hình ảnh treo lơ lửng, cô hơi ngẩng đầu lên, xem lướt qua những câu hỏi này một cách đại khái, đồng thời nhớ lại bản tư liệu của Phong Hòa, cuối cùng là khoanh vùng phạm vi câu hỏi cô có thể trả lời.

[Câu hỏi số 34 của cán bộ trồng trọt: Hàng năm, lá cây lê có những vết sần màu nâu vàng ở mặt sau lá, xin hỏi phải giải quyết như thế nào? Picture. Jpg, 140.000 điểm.]

[Cán bộ trồng trọt số 83 hỏi: Trên mặt quả đào đều có lấm tấm đốm nhỏ màu đen, xin hỏi phải giải quyết như thế nào? Picture. Jpg, điểm 2800]. Truyện mới cập nhật

[Thợ trồng trọt số 491 hỏi: Cây khế trồng quả, hai bên lá vàng úa, chỉ có ở giữa là xanh, đây là bị bệnh gì? Picture. Jpg, điểm 18888.]

* * *

So với điểm xem đáp án, điểm thưởng của những người này thấp hơn rất nhiều, Triệu Ly Nông sau khi duyệt qua đại khái, phát hiện câu hỏi càng gấp thì điểm càng cao.

Cô chọn những câu hỏi trong phạm vi của bản tư liệu, và chậm rãi từ từ suy nghĩ về câu trả lời.

[AAA nông dân tiểu Triệu trả lời Thợ trồng trọt số 491: Cây bị thiếu sắt, có thể bổ sung phân bón sắt.]

[AAA nông dân tiểu Triệu trả lời Cán bộ trồng trọt số 83: Côn trùng vảy gây ra những đốm nhỏ trên quả đào, có thể ngăn chặn bằng thiamethoxam.]



[AAA nông dân tiểu Triệu trả lời Cán bộ trồng trọt số 34: Bệnh đốm lá ở lê, ở phụ cần có trồng cây bách, cho nên nó sẽ lây nhiễm chéo cho lê, táo, táo gai và các loại cây ăn quả khác. Cần phải chặt bỏ những cây bách gần đó để cắt đứt nguồn lây nhiễm. Nếu không thể chặt bỏ cây thông và cây bách, có thể được phun cho cây bách bằng hỗn hợp lưu huỳnh vôi vào những ngày đầu tiên và giữa tháng 3 để ngăn chặn sự lây lan của bệnh khuẩn. Ngoài ra cần phun 20% fenxirol EC pha loãng 1500 lần lên mặt trước và sau lá, nếu hiệu quả không tốt thì phun 20% flusilazol prochloraz pha loãng 800 lần.]

Triệu Ly Nông phải hạn chế câu trả lời, không nói rõ nguồn gốc của vi khuẩn và quy luật phát bệnh của nó, chỉ có thể trả lời đại khái về các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát bằng thuốc.

Đại khái cô đã trả lời hàng trăm câu hỏi cùng một lúc, có một số người treo phần thưởng đang trực tuyến, trực tiếp chấp nhận đáp án của Triệu Ly Nông, tài khoản của cô ấy có thêm 1/5 số điểm, cũng có không ít người tạm thời không chấp nhận câu trả lời, cho nên một điểm cũng không lấy được.

* * *

Ở căn cứ số bốn, trong phòng ngủ của chủ nhân một căn nhà nào đó, người ở trên giường đang ngủ.

"Ù!"

"Có tin nhắn sao?" Nữ chủ nhân ở bên giường nghe thấy âm thanh thì mơ mơ màng màng hỏi.

"Để anh xem." Kim Hải ở bên kia đứng dậy, cầm quang não bên cạnh bàn lên, phát hiện đó là tin nhắn trả lời cho câu hỏi được treo phần thưởng trên diễn đàn của căn cứ trung ương.

Anh ta là Cán bộ trồng trọt số 34.

"Muộn như vậy còn có ai trả lời câu hỏi sao?" Vợ Kim Hải bị đánh thức nên đứng dậy bật đèn, dựa vào vai Kim Hải ngái ngủ nói: "Có mấy người trả lời."

"Anh đưa ra số điểm cao." Kim Hải không ngạc nhiên, ông ta có một vườn lê ở căn cứ số bốn và kiếm sống từ nó, nhưng những năm gần đây, lá của cây lê luôn có những vết sần mờ màu nâu vàng ở mặt sau, giống như một bông hoa nhỏ.

Lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, ông ta còn tưởng rằng mình gặp phải một cây lê dị biến, sợ chết khiếp nên lập tức bỏ tiền ra chặt cây lê đem tiêu hủy. Sau đó lại gặp thêm vài cây như thế thì thấy không có dị biến gì, nhưng chắc chắn là bị bệnh.

Cuối cùng, ông ta đưa ra một cái giá rất đắt để hỏi một nghiên cứu viên tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương, đối phương đã đưa cho ông ta một danh sách các loại thuốc trị liệu.

Sau khi Kim Hải làm theo, cũng có chút tác dụng, nhưng thứ này vẫn xuất hiện hàng năm trong vườn lê, khiến năng suất giảm sút, chất lượng quả kém.

Lần này thông báo treo giải thưởng chỉ là tiện tay, căn bản không ôm hy vọng nhiều, ông ta đã dự định năm sau sẽ tìm đường ra, đi gieo trồng những thứ khác.

Mặc dù nhận được đáp án, nhưng Kim Hải lại lựa chọn không tiếp nhận, sau đó đưa ra lý do, điểm vẫn còn ở đó.

Nói chung, bình thường sẽ không ai dám làm chuyện mờ ám, nếu bị bại lộ, toàn bộ diễn đàn sẽ phản ứng với người đó.

Kim Hải kiên nhẫn đọc đáp án, định từ chối từng câu một.

Trước đây ông ta đã từng mời nghiên cứu viên, đáp án của các cán bộ trồng trọt bình thường căn bản không có ý nghĩa tham khảo nào cả.

"Ồ?" Kim Hải dừng động tác nhấp từ chối.

"Có chuyện gì vậy?" Người vợ bên cạnh hỏi.

Kim Hải chỉ vào màn hình ánh sáng: "Một nghiên cứu viên đã trả lời câu hỏi của anh, các loại thuốc được liệt kê không giống với nghiên cứu viên trước đây."

[ Nghiên cứu viên số 40 trả lời người trồng trọt số 34: Đây là bệnh đốm lá ở lê, thời kỳ ban đầu phát bệnh xuất hiện 1~5 thì xịt difenoconazole, cũng có thể dùng flusilazole hoặc tebuconazole.]

Nghiên cứu viên trước kia cũng nói là bệnh đốm lá ở quả lê, nhưng nghiên cứu viên này đã đưa ra các loại thuốc khác với nghiên cứu viên kia.



Kim Hải đột nhiên mừng rỡ như điên: "Một nghiên cứu viên cư nhiên lại trả lời câu hỏi của anh."

Mặc dù sinh viên nông học xem câu trả lời của cán bộ trồng trọt có giá 10 vạn điểm, nhưng phân phối bình quân cho mỗi cán bộ trồng trọt về cơ bản là không nhiều, cho nên 14 vạn điểm đối với những cán bộ trồng trọt bình thường mà nói, đó cũng là một khoản đáng kể.

Nhưng phần thưởng 14 vạn điểm đối với một nghiên cứu viên mà nói, là quá ít.

Do việc treo phần thưởng cũng chú ý vào các mục tiêu, các nghiên cứu viên trả lời trên diễn đàn với giá khởi điểm ít nhất là 50 vạn điểm, đây chỉ là mức giá chung, đôi khi còn chưa chắc là có nghiên cứu viên chịu tiếp nhận.

Sau khi nghiên cứu viên trả lời, nếu ông ta chọn đồng ý cho những người khác xem câu trả lời, ông ta có thể tiếp tục kiếm tiền, lúc này giá sẽ thấp hơn, nhưng sẽ không dưới 10 vạn điểm.

Kim Hải muốn đưa tay ra chấp nhận, lại bị người vợ bên cạnh giữ lại: "Chờ đã, còn có một đáp án, chúng ta xem trước đi, có lẽ hôm nay là ngày có nghiên cứu viên trả lời.

" Nào có chuyện tốt như vậy. "Kim Hải không nhịn được cười nhưng vẫn nghe theo lời vợ, di chuyển ngón tay, bấm vào đáp án tiếp theo.

Ông ta vừa nhìn thấy cái tên liền không nhìn nổi nữa, giễu cợt nói:" Hiện tại thật sự là người nào cũng dám đưa ra đáp án hết. "

Người vợ bên cạnh ông ta không hiểu gì về nông học, cho nên không hiểu ý của ông ta lắm:" Tại sao anh lại nói như vậy? "

Kim Hải chỉ vào đầu cái tên:" Xem người tên là AAA nông dân tiểu Triệu này đi, không có đánh số, có nghĩa là cô ấy vẫn là sinh viên nông học. Trong diễn đàn, nghiên cứu viên, cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt đều có số cố định của riêng họ. Mặc dù không rõ con số đại diện cho ai, nhưng phía sau cũng có một danh sách thân phận thật sự. Ví dụ như nghiên cứu viên số 1, em có biết đó là ai không? "

" Số 1? "Vợ của Kim Hải do dự một lúc, đoán:" Chẳng lẽ là.. Nghiêm Thắng Biến? "

" Ừ. "Kim Hai gật đầu," Chúng ta đều biết nghiên cứu viên số 1 là ông ta, và mười chữ số đầu tiên của nghiên cứu viên đều là bằng tiếng Trung. Kỳ thực mọi người căn cứ vào mười vị trí đầu của nghiên cứu viên đều có thể đoán được, nhưng phía sau nghiên cứu viên lại không rõ là ai. "

Vợ Kim Hải trầm ngâm.

" Ngày hôm nay có lẽ là anh gặp may mắn, lại có một nghiên cứu viên đồng ý trả lời câu hỏi mà anh treo thưởng giá thấp như thế, mấy loại thuốc này anh phải thử một chút. "Kim Hải nói, quay đầu định từ chối câu trả lời cuối cùng.

" Nhưng.. "Vợ Kim Hải đột nhiên đè tay ông ta lại," Sinh viên nông học này có câu trả lời giống nghiên cứu viên số 40. "

" Cái gì?"Kim hải sững sờ, lại nhìn về phía câu trả lời trên quang não lần nữa, quả nhiên nhìn thấy AAA nông dân tiểu Triệu nói chính là về bệnh đốm lá ở lê.

Sau đó Kim Hải mới xem đáp án cuối cùng, đọc từng chữ một, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: AAA nông dân tiểu Triệu làm sao biết được ở gần đó có trồng cây bách?