Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh cảnh giác ngẩng đầu lên.
Cô vừa nhìn đã thấy hai người ở ngoài cửa ánh mắt “như hổ rình mồi.”
Ba người nhìn nhau từ xa.
Chú ý tới hành động khác thường của cô, lông mày của Giang Trục hơi nhướng lên, anh đẩy bát cháo không còn quá nóng hổi về phía cô, rồi mới nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Thấy hai người ở ngoài cửa, Giang Trục thản nhiên: “Bọn họ đến đây tìm cô à?”
Tống Linh Linh hoảng hốt, đột nhiên không biết nên trả lời anh như thế nào.
Nếu cô nói không phải, chỉ là trùng hợp gặp thì Giang Trục có ngạc nhiên không. Vì sao cô lại không nói với trợ lý của mình cô ra đây ăn sáng với anh.
Không hiểu vì sao trong đầu Tống Linh Linh bây giờ suy nghĩ rất lung tung, rối loạn.
Chính cô cũng không rõ tại sao mình lại để ý Giang Trục nghĩ gì. Trong chốc lát cô không biết nên trả lời như thế nào.
Trong lúc yên lặng, điện thoại của cô lại sáng lên.
Vẫn là tin nhắn của Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu: [Tớ với Hạ Hạ sang quán bên cạnh ăn hoành thánh, cậu nhớ đóng gói một phần tiểu long bao cho tớ.]
Tống Linh Linh: [Hả?]
Thịnh Vân Miểu: [Thế nào, tớ không được ăn hai phần tinh bột à?]
Tống Linh Linh: [Bọn cậu không phải tới ăn tiểu long bao à?]
Thịnh Vân Miểu: [Không phải, tớ đang cùng Hạ Hạ đến đây ăn hoành thánh, tiểu long bao là bọn tớ thuận tiện thôi.]
Tống Linh Linh: [Cậu chắc chưa?]
Khi cô gửi tin nhắn này xong ngước mắt lên, đã thấy Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ rời đi rồi.
Tống Linh Linh không nói gì, mím môi nhìn về phía Giang Trục, “Bọn họ nói bọn họ đi ăn hoành thánh ở tiệm bên cạnh.”
Giang Trục nhướng mày: “Ra vậy.”
“Ừ.” Tống Linh Linh nghiêng đầu gọi chủ quán: “Chú ơi, làm phiền đóng gói cho cháu hai phần tiểu long bao mang về, có lấy ớt cay.”
Chủ quán cao giọng đáp lời.
Nhận thấy ánh mắt Giang Trục nhìn mình, Tống Linh Linh giải thích: “Tôi mua cho bọn họ.”
Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, khóe môi cong cong: “Tôi biết.”
“.”
Tống Linh Linh không biết nên làm gì, đang định nói lúc nào thì Giang Trục lên tiếng: “Sữa đậu nành ở đây khá ngon, cô muốn gọi thêm hai phần cho bọn họ không?”
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Tống Linh Linh bất giác gật đầu: “Được.”
Một lần nữa gọi món xong, hai người lại tiếp tục ăn sáng.
Tống Linh Linh nếm thử sữa đậu nành ở bên cạnh, cũng thấy hương vị thật sự rất ngon. Cô thích ngọt, nhưng không phải quá ngọt. Mùi vị không thể quá nhạt cũng không thể quá đậm,chưa kể đến phải xem đậu nành được ủ thế nào.
Cô ở phương diện này, có chút kén chọn.
Ăn xong bữa sáng, Tống Linh Linh mang theo hai phần ăn đã đóng gói đi sang quán bên cạnh tìm người.
Cô không ngờ Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ đã đi trước rồi.
Thấy dáng vẻ thất vọng của cô, Giang Trục rũ mắt: “Bọn họ đi rồi à?”
“Ừ.” Tống Linh Linh trả lời: “Chắc là bọn họ quay về đoàn phim trước rồi.”
Giang Trục nói: “Đi thôi.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt, nhấc chân đuổi kịp anh, cùng anh đi đến đoàn làm phim.
Sáng sớm, hai bên đường mở đầy các quán bán đồ ăn sáng, cả con đường cực kỳ nhộn nhịp, không hiểu sao tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian.
Lối đi nhỏ hẹp có người phải đi làm, cũng có bạn nhỏ phải đi học. Xe máy xe đạp đi qua đi lại, chen chúc lẫn nhau.
Càng đi, Tống Linh Linh phát hiện Giang Trục không biết từ khi nào đã lặng lẽ đi sang bên phải của cô.
Cô vừa nhận ra điều này thì một chiếc xe đạp không cẩn thận đụng phải Giang Trục.
“A… Xin lỗi, xin lỗi.” Nam sinh không ngừng vội vàng xuống xe dò hỏi, vẻ mặt sốt ruột: “Em có đụng trúng chỗ nào của anh không ạ? Anh không sao chứ?”
Con đường quá hẹp, lúc nãy cậu ấy tránh một người cũng đang đi phía khác, vậy nên mới lảo đảo đâm về hướng chỗ Giang Trục.
Cậu ấy cũng không ngờ lại đâm phải Giang Trục.
Giang Trục liếc cậu một cái, nhìn bộ đồng phục trên người cậu thì khẽ nâng mắt: “Không sao.”
Nam sinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, có chút chần chừ: “Thật sao? Nếu anh bị sao em sẽ đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần đâu.” Giang Trục đến cả nhìn cũng không nhìn: “Cậu mau đi học đi.”
Nam sinh ngẩn người, phản ứng trì độn nói: “Em đưa cách thức liên lạc cho anh, anh mà bị làm sao thì liên hệ cho em nhé?”
Giang Trục nghiêm mặt, lại lần nữa lạnh giọng từ chối: “Tôi không cần!”
Thấy anh kiên trì như vậy, nam sinh do dự một lúc lâu, đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Người đi rồi, Tống Linh Linh mới lên tiếng: “Đạo diễn Giang, anh thật sự không sao à?”
Giang Trục: “...”
Anh liễm lông mi: “Cô cũng không tin tôi à?”
Tống Linh Linh dừng lại: “Ý tôi không phải như thế…”
Cô không phải không tin, cô chỉ lo Giang Trục không muốn làm cậu học sinh kia khó xử nên mới kiên trì nói chính mình không sao.
Giang Trục nhìn biểu cảm của cô, thu lại vẻ sắc bén: “Yên tâm.”
Biểu cảm trên gương mặt anh nhu hòa trở lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Linh Linh: “Tôi thật sự không sao.”
-
Chuyện này sau khi hai người đến cửa phim trường cũng ăn ý mà bị vứt sau đầu.
Vừa mới đi vào, đã có nhân viên công tác tìm Giang Trục.
Tống Linh Linh không nán lại xem anh nói gì mà nhanh chóng trốn đi tìm mấy người Thịnh Vân Miểu.
Nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn của cô, đuôi mắt Giang Trục nhếch lên đầy ý cười.
Tống Linh Linh tìm thấy Thịnh Vân Miểu, Tống Linh Linh đưa hai phần tiểu long bao cầm trong tay đến trước mặt hai người bọn họ.
“Các cậu ăn luôn đi cho nóng.”
Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ đồng loạt nhìn tiểu long bao, sau đó nhìn chằm chằm vào cô.
“...”
Đối diện với ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của hai người, Tống Linh Linh mím môi, vẻ mặt khó hiểu: “Nhìn tớ làm gì? Tớ ngon hơn tiểu long bao à?”
“Với tớ mà nói…” Thịnh Vân Miểu cố ý kéo dài giọng: “... Cậu chắc chắn không ngon bằng tiểu long bao, nhưng đối với người nào đó thì chưa chắc là đâu nha.”
Thịnh Vân Miểu nghẹn họng, ngón tay nhấc lên chỉ chỉ Lâm Hạ: “Lâm Hạ, em hỏi chị Linh Linh của em đi, vì sao cậu ấy bỏ chúng ta đi ăn sáng cùng đạo diễn Giang.”
Mấy chữ đằng sau, cô còn cố ý đè thấp âm điệu.
Lâm Hạ nhìn Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, tự nói đi, đừng để bọn em phải ép hỏi.”
“... Ép hỏi như thế nào?” Tống Linh Linh bỗng nhiên hơi tò mò.
Lâm Hạ không biết nói gì: “Thì là… Chị với đạo diễn Giang hẹn nhau cùng ăn sáng lúc nào thế?”
“Hai ngày trước.”
Tống Linh Linh hỏi gì đáp nấy.
Thịnh Vân Miểu ngân một tiếng: “Vậy sao không nói cho tớ với Lâm Hạ.”
Tống Linh Linh cụp mắt xuống mở túi ra, ậm ờ nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì nên cũng không cần nói kỹ. Nhưng tớ cũng nói với Lâm Hạ là buổi sáng có người hẹn tớ ăn mà.”
Cô nói có sách mách có chứng, Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ nhất thời không cách nào phản bác.
Nhưng không biết vì gì, Thịnh Vân Miểu cảm thấy chuyện cô không trực tiếp nói cho mình rất có mờ ám.
Nghĩ đến đây, cô nhìn Tống Linh Linh, nhỏ giọng dò hỏi: “Hai người ngoài ăn bữa sáng còn làm gì không?”
“Cậu cảm thấy bọn tớ ngoài ăn bữa sáng còn có thể làm gì?” Tống Linh Linh liếc cô một cái: “Cậu thấy vấn đề này bản thân hỏi hợp lý à?”
Thịnh Vân Miểu chớp chớp mắt: “Chỗ nào không hợp lý?”
“Chúng tớ lại không phải nam nữ…” Nói một nửa, Tống Linh Linh đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu nhướng mắt, lặp lại nửa câu sau của cô: “Không phải nam nữ cái gì?”
Tống Linh Linh dừng lại, chậm chạp nhận ra gần đây mình cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sao nào?” Thịnh Vân Miểu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô: “Cậu lại nghĩ tới gì à?”
Tống Linh Linh nhìn cô: “Cậu thấy…”
Lời còn chưa nói xong, nhân viên công tác cách đó không xa gọi: “Miểu Miểu, có thể lại đây giúp tôi chút không.”
Thịnh Vân Miểu xoay người: “Đến ngay đây.”
Sau đó, cô chọc chọc bả vai Tống Linh Linh: “Tý nói tiếp, tớ làm việc đã.”
Chờ sau khi Thịnh Vân Miểu đi đến hỗ trợ nhân viên công tác đằng kia, Tống Linh Linh ngồi nguyên vị trí cùng Lâm Hạ mắt to trừng mắt nhỏ đến phát ngốc rồi mới đứng dậy rời đi.
Cô tìm một góc yên tĩnh, ít người ngồi xuống.
-
Lúc Từ Mãn tìm cô đối diễn đã thấy dáng vẻ ngây ngốc nhìn kịch bản của cô.
Người ở đây, nhưng linh hồn bay đi chỗ khác rồi.
Anh đứng tại chỗ nhìn nửa phút, mới lại gần.
“Không ngủ đủ à?”
Nghe thấy tiếng nói, Tống Linh Linh mới hoàn hồn: “Không phải vậy.”
Cô nhìn Từ Mãn: “Đối diễn à?”
Từ Mãn kéo ghế dựa bên cạnh cô ngồi xuống: “Đúng vậy.”
Tống Linh Linh ừ một tiếng, mở ra kịch bản phải diễn cùng với anh.
Trạng thái của hai người đều không tốt lắm, không đến vài phút Từ Mãn đã nói: “Từ đã, trước tiên tìm cảm giác diễn, cứng ngắc như vậy diễn khó lắm.”
Từ Mãn liếc cô: “Cậu không cứng ngắc, nhưng đầu cậu cũng không nghĩ đến kịch bản.”
Nói xong, anh tò mò: “Cậu mới nghĩ gì thế, hay là để thầy Từ giảng giải cho cậu nhé?”
Tống Linh Linh đang định từ chối, lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy Từ Mãn trước mắt là người khác giới duy nhất có thể giải đáp cho mình.
Cô im không nói một lúc, uyển chuyển nói: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”
Từ Mãn chăm chú lắng nghe cô: “Nói đi.”
Nhìn Từ Mãn như vậy, Tống Linh Linh bỗng nhiên không biết phải nói thế nào.
Nhìn nhau một hồi, Tống Linh Linh có chút đau đầu: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không biết nên hỏi như nào.”
Từ Mãn dở khóc dở cười: “Cậu nói về phương diện nào trước?"
Tống Linh Linh: “Không biết.”
Từ Mãn: “Việc của chính cậu à?”
Tống Linh Linh nhìn anh, do dự nói: “Nếu tôi nói là chuyện của một người bạn, cậu tin không?”
Từ Mãn hỏi lại: “Cậu thấy tôi sẽ tin à?”
“...”
Yên lặng một lúc, Tống Linh Linh khó khăn mở miệng: “Gần đây cậu có thấy… đạo diễn Giang có chút bình dĩ gần gũi hơn bình thường?”
Từ Mãn nhìn chằm chằm cô, nghĩ nghĩ: “Cậu muốn hỏi chuyện này thôi à?”
Tống Linh Linh bất đắc dĩ gật đầu.
Từ Mãn: “Tôi không thấy thế.”
Anh nói sự thật, Giang Trục cũng không có ôn hòa với anh. Anh ấy đối với anh không những khắc nghiệt như trước đây mà còn có chút lạnh lùng hơn.
Mà đầu sỏ gây tội là ai, trong lòng Từ Mãn rõ rành rành rành.
Tống Linh Linh cảm thấy đề tài này đã hết chuyện để nói.
Cô từ bỏ nghĩ ngợi, xua xua tay: “Vậy không có việc gì, chúng ta tiếp tục đối diễn đi.”
Từ Mãn nhìn cô, thâm thúy nói: “Nghĩ không ra thì trước tiên đừng nghĩ, đạo diễn Giang tâm tình tốt thì đối với ai cũng tốt, tâm tình không tốt đối với ai đều lạnh lùng.”
Anh dừng một chút, cố ý nói theo ý Tống Linh Linh: “Có thể bộ phim của chúng ta sắp đóng máy nên tâm tình anh ấy tốt, là khiến cho cậu cũng cảm thấy anh ấy bình dị gần gũi.”
Tống Linh Linh nghi hoặc: “Thật không?”
Từ Mãn mặt không đổi sắc: “Thật.”
“...”
Tống Linh Linh tinh tế nghĩ nghĩ, đúng là cũng không phải không có khả năng như vậy.
Dù sao sáng sớm Giang Trục bị người đi xe đạp đâm trúng, cũng không làm mặt lạnh mà còn bảo người này nhanh nhanh chạy đến trường học.
Trong phút chốc, nội tâm Tống Linh Linh từ điểm này gợn sóng thành tĩnh lặng mặt nước rồi.
Đối diễn xong, hai người về lại vị trí của mình, tiến vào trạng thái quay chụp.
Mà ngày hôm nay Thịnh Vân Miểu cũng không biết chuyện như thế nào vì cô ấy căn bản không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, để đi tìm Tống Linh Linh hóng chuyện.
…
Suất diễn hôm nay quay xong, Tống Linh Linh sau khi trở lại khách sạn mới nhớ tới, ngày mai chính là ngày liên hoan phim của Giang thành. Cô đã quên hỏi Giang Trục có tham dự sự kiện này hay không, cũng quên hỏi mấy người bọn họ ngày mai cứ quay bình thường hay sao.
Bỗng nhiên, điện thoại có tin tức.
Tống Linh Linh vừa cúi đầu đã thấy, là tin nhắn Giang Trục gửi đến.
Giang Trục: [Đêm nay tôi bay đến Giang thành.]
Tống Linh Linh nhìn chằm chằm bảy chữ đơn giản này ngẩn người Giang Trục nói vậy với cô là có ý gì?
Là muốn cho cô một ngày nghỉ phép, hay là… Đơn thuần muốn thông báo với mọi người là anh đi Giang thành.
Nhưng nếu là thông báo, nói trong nhóm là được rồi, sao anh phải nhắn riêng cho cô.
Do dự một lúc, Tống Linh Linh trả lời anh một dấu hỏi chấm.
Giang Trục: [Hửm?]
Tống Linh Linh: [Vậy ngày mai được nghỉ ạ?]
Giang Trục: [Cứ quay như bình thường, ngày mai cô cùng Từ Mãn có một cảnh quay chung, độ khó không quá cao, phó đạo diễn Vương có thể giải quyết được.]
Tống Linh Linh: [À.]
Giang Trục: [Nghỉ ngơi sớm đi.]
Tống Linh Linh: [Tôi biết rồi, đạo diễn Giang anh cũng… Chú ý nghỉ ngơi.]
Nhìn đến tin nhắn này của cô, Giang Trục cười nhẹ.
Trì Bân vừa hay ngẩng đầu đang tính cùng anh nói chuyện, bắt gặp được biến hóa cảm xúc rất nhỏ của anh.
Hai mắt anh sáng rực lên, nhiều chuyện nói: “Anh Trục, anh nói chuyện với ai đấy?”
Giang Trục lạnh nhạt liếc anh một cái: “Muốn biết sao?”
Trì Bân khuôn mặt đơn thuần: “Muốn chứ.”
Giang Trục: “Vậy cậu từ từ nghĩ đi.”
Trì Bân nín họng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không nói em cũng biết, chắc là Linh Linh rồi.”
Giang Trục liếc Trì Bân, vẫn chưa tiếp lời.
Trì Bân nhìn anh cũng không ngại việc tự mình khơi ra, có chút tò mò: “Anh Trục, có phải anh cảm thấy Linh Linh cũng không tệ lắm?”
Giang Trục mắt cũng chưa nâng, thu hồi điện thoại nói: “Cậu cảm thấy sao?”
“Em cảm thấy rất tốt.” Trì Bân thản nhiên.
Giang Trục nghiêng mắt: “Tốt chỗ nào?”
Vấn đề này, Trì Bân cảm thấy hơi khó trả lời.
Anh ấy sợ chính mình không cẩn thận khen Tống Linh Linh quá mức, vượt qua giới hạn. Nhưng nếu anh ấy không khen, thì lại cảm thấy Giang Trục sẽ mắng mình.
Trầm ngâm một lát, Trì Bân nói: “Là nữ chính anh lựa chọn đóng phim, tất nhiên là tốt rồi.”
Giang Trục lạnh nhạt liếc anh một cái với vẻ mặt cậu không có lời nào để nói thì không cần nói cũng được.
Trì Bân hậm hực.
Anh ấy không phải đã cố gắng trả lời sao cho ổn thỏa nhất sao.
Giang Trục cũng không để ý tới Trì Bân nữa.
Anh thu mi, ma xui quỷ khiến gì mà nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Tống Linh Linh.
Ảnh đại diện WeChat của Tống Linh Linh là fan của cô vẽ tặng, đôi mắt to tròn, so với người thật thì miệng và khuôn mặt đều tròn hơn hẳn.
Hình ảnh nhìn qua thiếu tí nghệ thuật, nhưng lại cực nhiều sự đáng yêu.
Nhìn ảnh, ngẫu nhiên sẽ hình dung người thật trước mặt.
Đột nhiên, trong đầu Giang Trục hiện lên dáng vẻ mắng anh của cô.
Không biết vì sao, anh có chút buồn cười.
Lúc Trì Bân lơ đãng ngẩng đầu, lại lần nữa bắt gặp nụ cười trên mặt anh Trục của mình.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cảm khái: “Lại thêm một người điên nữa.”