[Cao H] Dã Hỏa

Chương 16: Bảo Bối Dâm Đãng



Vãn Vãn dùng tay che trọn cả khuôn mặt nhỏ nanh, tuy nhiên kẽ hở giữa các ngón tay ngược lại mở ra khá rộng, cô lớn tiếng nói: “Con chỉ tùy tiện tắm một chút thôi, mà ba ba người mau mặc quần áo lên đi.”

“Quần áo của ba đều có mùi mồ hôi, ba đang muốn thay ra thì con lại đi ra ngoài. Thôi để ba cũng đi vào tắm một chút.” Lâm Triều Sinh đứng dậy, một tay đi lấy quần áo sạch ở trên giường, tay còn lại vẫn đang che trên dương vật chính mình. Nhưng dương vật thật sự quá lớn, che được quy đầu thì lại lộ ra trứng dái phía dưới.

Thời điểm Vãn Vãn lặng lẽ hé mở kẽ tay nhìn lén, liền nhìn thấy tinh hoàn nặng trĩu của ba ba đang lắc qua lắc lại phía dưới, quả thực làm người ta mắc cỡ muốn chết!

“Không được nhìn lén!” Lâm Triều Sinh nhịn không được cười mắng: “Cái con bé này.”

Vãn Vãn chu môi, phản bác nói: “Ba ba có thể nhìn con, tại sao con không thể nhìn người. Ngày vừa xuống máy bay đó, người đứng bên cạnh giếng tắm rửa, con đã nhìn qua rồi .” Cô có chút đắc ý nói.

Lâm Triều Sinh ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Bảo bối nhà ta dâm đãng như vậy sao? Còn thích xem nam nhân trần truồng.”

Đây là lần đầu tiên ba ba nói từ ‘dâm đãng’ với cô, khi nghe thấy trong lòng Vãn Vãn run rẩy, lồn dâm bên dưới cũng theo đó bắt đầu nóng ran phát ngứa, nhịn không được co rút hai lần. Cô đỏ bừng mặt nói: “Ba ba mới dâm đãng, ở ngay trước mặt con gái mình mà cởi quần lộ chim!”

Lâm Triều Sinh bị bộ dáng cô ngượng ngùng nhìn lén làm cho tâm ngứa ngáy, nghĩ muốn nói thêm vài câu thô tục, nhưng lại sợ dọa đến cô, chỉ có thể từ bỏ, cười nói: “Được rồi, mau để ba đi rửa sạch mùi hôi trên cơ thể đã.”

Nói xong, anh liền cầm quần áo tiến vào phòng tắm.

Chờ ba ba vào phòng tắm đóng cửa lại, Vãn Vãn mới đưa bàn tay che mặt xuống, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, bốc hơi nóng, cô không khỏi dùng tay xem như cái quạt, phẩy phẩy lên khuôn mặt mình.

Kỳ thật cô đã từng nhìn thấy những người đàn ông khỏa thân, đó là vào lúc cô phác họa cơ thể người ở trường. Nhưng những người mẫu đó đều là những ông chú có vóc dáng bình thường, làn da trắng ngần. So với thân hình cường tráng vạm vỡ lại gợi cảm của cha cô thì hoàn toàn không thể so sánh được. Vãn Vãn cảm thấy mặt đỏ thẹn thùng là điều rất bình thường, mặc dù là cha ruột của cô, nhưng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành có mị lực.

Khi Lâm Triều Sinh đang tắm thì khách sạn vừa lúc đưa bữa ăn tới, các món ăn rất phong phú, hương vị cũng không tệ.

Hai cha con ăn cơm trưa rồi ở trên giường nghỉ ngơi. Lâm Triều Sinh lái xe cả buổi sáng, lúc này chuẩn bị chợp mắt một lúc để lấy lại tinh thần, Vãn Vãn cũng đang nằm bên cạnh chơi điện thoại.



Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên nhìn bên sườn mặt Lâm Triều Sinh, nói: “Ba ba.”

“Hửm.” Lâm Triều Sinh chỉ nhắm hai mắt, hiển nhiên còn chưa ngủ, từ trong mũi ‘hửm’ một tiếng, xem như trả lời.

“Dáng người ba ba thật đẹp.” Cô nói.

Lâm Triều Sinh trầm mặc vài giây, xốc lên mí mắt nhìn cô: “Ừm, sau đó thì sao?”

“Hay là ba làm người mẫu của con đi, để con vẽ tranh người.”

“Bây giờ??”

“Không phải không phải, chờ ngày nào đó con muốn vẽ cơ thể con người, có được không ba?” Cô chớp chớp đôi mắt đen nhánh, tràn đầy mong đợi mà nhìn anh.

“Được, nhưng cần phải cởi sạch đồ sao?” Lâm Triều Sinh hỏi cô.

Vãn Vãn mặt đỏ lên, nói: “Nếu ba nguyện ý.”

Lâm Triều Sinh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Được rồi, vì con gái dâm đãng bảo bối, ba nguyện ý cống hiến hết mình cho nghệ thuật, để con nhìn thấy cơ thể trần truồng của ba.”

“Ai nha ba ba, chán ghét người!” Vãn Vãn bị anh nói xấu hổ đến mức kéo chăn che lại chính mình, cảm giác thực xấu hổ không có mặt mũi gặp người!

Thời điểm chạng vạng tối, hoàng hôn treo ở chân trời, mặt đất bị nhuộm lên một tầng đỏ rực. Lâm Triều Sinh mang theo các đồ vật cần thiết cho cắm trại, rồi dẫn Lâm Vãn Vãn đi Vân Sơn.