"Xã hội bây giờ không đơn giản, có rất nhiều kẻ đi lừa gạt các cô gái, ai biết cái xe đó của anh ta là thật hay đi thuê! Anh ta chắc không có tiền đâu! Cô Tưởng theo tôi xem thế nào?"
Tưởng Hân vội vàng lùi về sau một bước:" Phó hiệu trưởng, ông nói có hơi quá mức! Tôi ở với ai là chuyện của tôi, dù sao tôi cũng không đi theo ông!"
"Phan Phú, ông thật ghê tởm! Nói thêm một câu nữa ngày mai tôi sẽ từ chức."
"Ai da, dựa vào cô mà dám uy hiếp tôi, cũng không nhìn mình có mấy phân lượng, nhìn thân hình nhỏ bé của cô, một tay tôi cũng có thể ném. Bây giờ tôi có thể dễ dàng đè cô trên mặt đất."
Cô càng ngày càng thêm chán ghét ông ta, bé gái bên cạnh kéo tay cô, tựa như muốn hỏi điều gì đang xảy ra.
Giây tiếp theo ông ta nhanh tay nắm lấy cánh tay cô.
"Ông muốn làm gì? Mau buông tay!"
Ông ta cười rất đáng khinh :"Ồ, cô nói xem tôi muốn làm gì? Nhiều lần muốn cùng cô trở về lại tên kia hớt tay trên, lần này nhất quyết sẽ không bỏ qua cho cô, bây giờ không ai đến cứu cô được, cho cô lựa chọn, chọn tự mình đi theo tôi hay để tôi lôi cô đi trước mặt bọn trẻ."
Hai má đầy mỡ run lên, thế nhưng tiếp tục lại bị đánh, ông ta còn chưa nhìn rõ người đánh mình là ai đã bị đè ra đánh liên tục, cả khuôn mặt bị đánh liền sưng lên, chảy cả máu mắt.
Ba đứa trẻ bên cạnh thấy vậy oa oa khóc lớn, Tưởng Hân vội chạy tới ôm chúng, che mắt lại, thở hổn hển vỗ vào lưng chúng an ủi.