Cậu Dám Không Thích Tôi

Chương 6: Gia đình cậu và cô lúc trước



Sáng hôm sau -

Cô đến trường trong tình trạng mệt mỏi vì thiếu ngủ. Vừa đến cửa lớp đã thấy khuôn mặt hớn hở của cậu ta, cô đang đến bên cạnh cậu mà cậu cũng không hề hay biết.

“ Vui thế à “

“ Minh Nguyệt. Cậu ngồi xuống bánh mì sandwich và một ít cơm cuộn của cậu đây. “

Cô ngồi xuống lấy đồ ăn. Cô để ý hôm nay cậu rất vui cứ tươi cười mãi, chắc là có chuyện gì vui rồi.

“ Có chuyện gì vui? “

“ Bị cậu nhìn thấu rồi, hôm nay ba mẹ tôi và cả các em của tôi sẽ về nước”

Cô nghe vậy bỗng có chút khựng lại, nghe cậu vui vẻ nhắc đến gia đình làm cô có chút chạnh lòng. Lúc này sắc mặt cô liền rộ lõ vẻ u buồn, cô ước mình cũng có một gia đình hoàn hảo. Cậu nhìn sang thấy cô không ăn nữa khuôn mặt lộ vẻ rõ buồn rầu

“ Này cậu sao thế? Sao không ăn nữa đi “

[...]

Cô không nói gì và tiếp tục ăn. Cậu lúc này có chút khó hiểu không phải lúc nãy cô vẫn bình thường, sao bây giờ lại như vậy, dù cậu cố gắng hỏi thêm gì nữa cô cũng không trả lời được một lúc.

“ Có vẻ như gia đình rất tuyệt “

“ Đúng vậy gia đình tôi trên cả tuyệt vời, tuy tôi là con nuôi nhưng ai cũng xem tôi như thành viên trong gia đình ở với họ thật sự rất tuyệt “

Cậu cười tươi kể về gia đình mình, còn cô chỉ biết ao ước có một gia đình như vậy, có một nơi để nương tựa. Gia đình cô trước nay luôn yêu thương em trai cô hơn, cô thường bị bạo hành rồi bỗng một hôm có lẽ họ đã không cần cô nữa, họ đã vứt bỏ cô ngay ngày sinh nhật của cô. Cô luôn thắc mắc tại sao họ làm vậy, đến giờ cô mới hiểu họ vốn không cần cô, họ hiện giờ là một doanh nhân nổi tiếng cô thường hay xem tin về họ có một hôm họ nó

“ Tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai “

Câu nói này khiến cô hiểu ra cô chả là gì với họ cả. Cô nhìn sang cậu đang vui tươi kể về gia đình của mình, cô cũng muốn được như cậu, tại sao cậu là con nuôi cũng có thể nhận được sự yêu thương như vậy còn con ruột như cô lại luôn ao ước cái tình yêu thương đó.

“ Tôi ra ngoài một lát “

Cậu lúc này mới nhìn ra là cô có chút khác thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“ Có chuyện gì xảy ra vậy “

[...]

Cô im lặng bước vào chỗ và tiếp tục ăn. Cậu thất cô như vậy cũng im lặng mà không hỏi gì thêm.

- Giờ ra chơi -

Cậu định đánh thức cô dậy thì thấy cô đã tỉnh.

“ Cậu có muốn ă...”

“ Ở đây có sân thượng đúng không “

“À... đúng rồi “

“ Lên đó “

Cậu đứng dậy và dẫn cô lên đó lúc này cậu có chút hoang mang lo sợ, bỗng cậu nhớ đến tin đồn cậu giết cha ruột. Bây giờ, câu thật đang rất lo lắng có khi nào cô đã biết được tin đồn đấy nên mới trở nên như vậy không. Phải làm sao bây giờ, liệu cậu nói tin đồn đó là giả thì cô sẽ tin chứ, cậu thật sự đang rất sợ mất đi người bạn đầu tiên của cậu, trước đây câu bắt chuyện với ai cũng đều bị hất hủi, vẫn có những người bắt chuyện với cậu nhưng khi biết tin đồn đó họ điều tránh xa cậu liệu cô có như vậy không.

“ Này tôi không có ăn thịt cậu đâu “

“ Bộ có chuyện gì hay sao mà cậu gọi tôi lên đây “

“ Hóng gió “

“...”

“ Minh Nguyệt. Cậu có biết tin đồn tôi giết người không “

“ Biết “

“ Hả! Vậy tại sao cậu vẫn chơi với tôi, không sợ tôi giết cậu à? “

“ Cậu thật sự giết người “



“ Tôi không “

“ Vậy thì được rồi “

Cậu có chút ngạc nhiên, cô thật sự tin cậu. Cảm giác vui mừng khi ngoài gia đình hiện tại của cậu ra không một ai tin câu, nhưng cô lại tin cậu.

“Kể cho tôi nghe về gia đình cậu trước đây được không? Tôi sẽ kể lại “

[...]

Cậu im lặng một lát rồi đáp.

“ Được “

“ Gia đình tôi trước đây không mấy hạnh phúc nhà tôi chỉ có hai ba con, mẹ thì mất từ sớm ba tôi thường xuyên cờ bạc rượu chè đánh đập tui. Một hôm giang hồ đến đòi nợ ba tôi đã quyết định bán tôi đi, lúc đấy tôi quỳ lại van xin ba đừng bán tôi đi nhưng không được. Khi thấy đến giang hồ đến gần tôi lập tức bỏ chạy khỏi chúng, cũng chả biết bằng cách nào tôi có thể chạy khỏi chúng và rồi khi tối đến tôi bắt đầu trở về nhà, thấy ba tôi đang nằm dưới sàn xung quanh toàn là máu, lúc đấy tôi thật sự hối hận nếu tôi không bỏ chạy cha tôi đã không chết. Còn gia đình hiện tại của tôi họ nhận nuôi tôi khi thấy tôi đi ăn cắp tiền bị rượt đánh họ đã giúp tôi và cho tôi một gia đình “

[...]

Xem ra cậu cũng thật đáng thương không thua kém cô, nhưng giờ cậu đã tìm được một nơi để nương tựa để về còn cô thì chưa biết phải đi về đâu

“ Tôi kể rồi giờ tới cậu đấy “.

||||| Truyện đề cử: Hãy Đến Hôn Em |||||

Cô hít một hơi dài rồi bắt đầu kể về gia đình mình.

“ Gia đình tôi lúc trước có bốn người, mọi người đều yêu quý em trai tôi còn tôi thì được xem như là rác, luôn bị đánh đập hành hạ. Bỗng một hôm họ bỏ rơi tôi, họ bỏ rơi tôi ngay hôm sinh nhật của tôi “

“ Hết rồi? “

“ Chứ muốn nghe thêm gì? “

[...]

Sự im lặng lại bao trùm lấy nơi này, ai cũng có một quá khứ đáng thương quan trọng là hiện tại họ đã tìm được lối đi cho bản thân hay chưa và họ đã thoát khỏi quá khứ hay chưa mà thôi.