Xe của Mao Phi Du đang đỗ ở dưới cổng, vẫn bật đèn xi nhan.
Lê Chi lên xe xong, chậc một tiếng, “Tôi phát hiện anh dạo gần đây rất có cảm giác tồn tại nha”
“Sao lại thế?”
“Bình thường thì mất hút chả thấy đâu, hiện tại có thể nói là tương đối chuyên nghiệp rồi. Mao Phi Du, anh có năng lực ghê luôn á”
Mao Phi Du cũng không để ý, lại còn hùa theo trêu chọc, “Tôi đâu có ngu, nếu cô mà nổi tiếng thì muốn tôi hầu hạ ăn uống tôi cũng nghe”
Thẳng thắn như vậy, Lê Chi cũng phục rồi. Xe vừa quay đầu, Mao Phi Du liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn hàng ghế sau, “Cô ở chung với tên kim chủ kia tới mức độ nào rồi?”
Lê Chi sặc nước bọt, che miệng ho khan, “Bậy nào”
“Ở cùng nhau thế rồi còn gì, còn bảo tôi nói bậy?” Mao Phi Du lạnh nhạt đáp lại.
“Làm việc tuân thủ theo hợp đồng, không phát sinh cái gì khác” Lê Chi nói.
Mao Phi Du hiểu cô rất rõ, biết được lời này không phải nói dối. Nếu như Lê Chi là cái loại người ấy, thì bây giờ đã không ở tình trạng kém cỏi đến mức này. Anh ta cũng hiểu rõ, nếu không phải là vì kiếm tiền trả chi phí phẫu thuật cho bà nội, khả năng cô chấp thuận hợp đồng này sẽ bằng không.
“Nếu như bộ phim này trở nên hot, cô đã nghĩ đến việc muốn làm gì chưa?”
Lê Chi ngẫm một chút rồi nói: “Tọng từng cục tiền trả phí vi ước vào miệng Tống Ngạn Thành”
——
Hai người đến sớm, hôm nay chưa phải là ngày khởi quay. Nhân vật này của Lê Chi bỗng nhiên được đổi, cho nên lúc chính thức đưa ra quyết định đóng vai này, các diễn viên khác đều đã qua khâu đọc kịch bản rồi.
Để bắt kịp tiến độ, cô phải đến sớm một chút.
Với nhân vật này, Lê Chi đã sớm tìm hiểu, chuẩn bị đầy đủ, chỉ qua tập dượt một lần cũng đã đủ khiến cho cố vấn biên kịch phải ngạc nhiên mừng rỡ. Nói chút là hiểu, nhận thức coi như khá. Bối cảnh được thiết lập vào năm 1970 tại một thị trấn nhỏ, Lê Chi vốn đã thuộc làu thời kì lịch sử này.
Sau khi kết thúc tập dượt, Mao Phi Du rất kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi cô: “Điểm Sử thi vào Đại học được bao nhiêu?”
Lê Chi nói: “Trên điểm chuẩn của Bắc Đại*”
(*) Bắc Đại: Đại học Bắc Kinh
Vẻ mặt còn rất sống động, Mao Phi Du véo véo cô một cái, “Chém gió vừa thôi”
Trong kịch bản Lê Chi vốn diễn vai phụ, phân cảnh cũng không có nhiều lắm. Hai tiếng nữa cô sẽ phải qua đường Trung Hải bên kia để quay phim. Mãi đến tối hôm qua Mao Phi Du mới nắm bắt được lịch trình, tối ngày mai, account chính thức của bộ phim《 Ánh Trăng Trên Tay 》sẽ công bố dàn diễn viên chính.
“Tác phong nhanh nhẹn thêm chút đi, chỗ này hay kẹt xe” Mao Phi Du sải bước, xách Lê Chi như xách một con cừu non. Hơn nữa còn dặn việc vô cùng chi tiết: “ Quay phim lần này là thống nhất, ngoại trừ nam chính, ai cũng sẽ đến. Lát nữa gặp người khác thì phải lanh lợi lên tí. Nên chào hỏi thì chào hỏi, đừng có ngơ ngác rụng rời, cũng đừng cuống”
Bước chân của Lê Chi dần nhụt đi, “Đều đến hết à?”
Mao Phi Du nhìn thấu tâm tư của cô, nghiêm mặt, “Cho dù là tiếp hổ báo đi chăng nữa, cô cũng phải đến cho tôi”
Lê Chi nghĩ đến Thời Chỉ Nhược, thanh thế nhanh chóng ỉu xìu.
Mao Phi Du chạy chiếc BYD second-hand của mình như đang chạy Bugatti Veyron*. Chưa tới một tiếng đồng hồ, hai người đã tới trường quay ở khu phía Tây. Theo sau là một cô gái nhỏ còn trẻ măng, cái đầu nho nhỏ, làm việc rất vồn vã nhiệt tình.
(*) BYD là một loại xe ô tô thương hiệu Trung Quốc, còn Bugatti Veyron là một thương hiệu siêu xe của Pháp. Ý tác giả ở đây chắc là Mao Phi Du chạy chiếc BYD vừa nhanh vừa nguy hiểm như kiểu đang chạy xe thể thao BV vậy.:)))
Mao Phi Du còn chưa tự giới thiệu, cô nàng đã cất giọng trong trẻo: “Em biết rồi mà, anh là Mao Phi Du, còn đây là chị Lê Chi, vào đi vào đi, phòng trang điểm số 3 nha!”
Mao Phi Du “chà” một tiếng, “Cừ ghê ha”
Một cô nàng thực tế, tính tình phóng khoáng.
Trong phòng trang điểm số 3, thợ trang điểm đã vào chỗ ngồi. Thấy rõ là ai, Mao Phi Du tạm ngưng bước chân, cảm thấy khuôn mặt người kia rất quen thuộc, nhưng lại nhất thời chưa nhớ ra. Lê Chi bị ba người trợ lí vây quanh, tẩy trang, rồi lại trang điểm, làm tóc.
Lê Chi bị mọi người vây quanh, giống như một ngôi sao nhỏ ló ra từ rặng mây đen, ánh sáng mỏng manh hời hợt, nhưng anh ta tin tưởng, cô có đủ lực để phóng tới vầng hào quang tiếp theo.
Loại cảm giác này, đã thật lâu rồi không gặp.
Mao Phi Du đứng ở bên cạnh, dựa vào mép bàn, lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh cô một cái, dự định là sau khi Weibo đăng thông cáo thì sẽ đăng, các phương diện đều nên vận hành rồi.
Trong kịch bản, Lê Chi đóng vai một quả phụ, không cần phải quá xinh đẹp lộng lẫy. Thợ trang điểm có kĩ năng điêu luyện, hóa trang rất chuẩn, nhân vật trước mặt thật sống động.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Mao Phi Du phản ứng nhanh, đứng thẳng người, “Ơ, chị Hồng”
Người này có tên là Ngụy Hồng, tên thì nghe bình thường, nhưng lai lịch lại rất lớn. Chị ta là một người có thâm niên trong ngành, để đi tới bước ngày hôm nay, đã sớm thành công, tiền tài danh vọng đều đã đứng top đầu. Điểm trọng yếu hơn là, chị ta giờ là người đại diện của Thời Chỉ Nhược.
Ngụy Hồng nhìn Mao Phi Du, một câu chào cũng không cho, chỉ hỏi: “Vẫn chưa xong?”
Thợ trang điểm nói: “Không còn cách nào chị Hồng ạ, còn chưa tươm lắm”
Ngụy Hồng gõ gõ tấm ván cửa, “Thời gian đã định rồi, thế này là sao hả?”
“Em không rõ lắm, tạm thời thêm người hay sao á” Chuyên viên trang điểm mỉm cười, có vẻ như là rất quen chị ta.
Lê Chi bỗng nhiên hiểu ra, đây là đội trang điểm của Thời Chỉ Nhược.
Chắc hẳn là bên tổ quay đã thương lượng, Thời Chỉ Nhược vì tham gia một hoạt động khác nên sẽ tới chậm hơn chút, nên là mượn thợ trang điểm của cô ta, cũng không tính là tốn thời gian.
Ngụy Hồng mất kiên nhẫn, “Là ai sắp xếp thế này đây? Chỉ Nhược đã đợi ở bên ngoài năm phút rồi đấy, trong này vẫn còn chưa xong?”
Thợ trang điểm nhìn nhau, đương nhiên là sẽ đứng về phía đội mình.
Lê Chi lúng túng ngồi ở đằng kia, lông mày mới vẽ được một nửa, đi cũng không được, ở cũng không xong.
Mao Phi Du cười hì hì đứng ra hòa giải: “Xin lỗi chị Hồng, nghệ sĩ nhà tôi lại chiếm dụng thời gian quý báu của chị. Xin lỗi chị nhiều ạ, lần sau em sẽ mời chị ăn cơm”
Ngụy Hồng tất nhiên là sẽ không để mình bị dắt mũi, chị ta liếc sang, cười như không cười: “Tưởng là ai, hóa ra là anh Tiểu Mao à”
Mao Phi Du cười xòa, “Không dám ạ không dám ạ, chị cứ gọi em là Tiểu Mao là được rồi”
Ngụy Hồng liếc liếc Lê Chi, sau đó nói với thợ trang điểm, “Trang điểm cho Chỉ Nhược trước đã”
Ngầm hiểu: Người ở đâu thì xéo về chỗ đó đi.
Mao Phi Du cười điều tiết không khí, “Nghệ sĩ nhà em còn thiếu nửa cái lông mày thôi, hai phút nữa là xong ý mà”
Ngụy Hồng hừ một tiếng, không để ý.
Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra, “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Cô trợ lí nhỏ vun vút chạy đến, cái đầu nhỏ không hề nao núng đẩy cửa vào.
Ngụy Hồng: “Chỉ Nhược đang ở ngoài cửa, trước tiên trang điểm cho cô ấy đã, rồi chuyển qua vị kia cũng không muộn”
Trợ lí nhỏ lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, “Chị Chỉ Nhược trước đã hiệp định thời gian là 10h sẽ đến, giờ là 9h50, vẫn còn 10 phút nữa, cũng chưa quá thời gian” Cô nàng nhìn qua tình huống của Lê Chi môt chút, giọng chắc nịch, “Hơn nữa, chị ấy làm nhanh là sẽ xong, vừa kịp thời gian”
Thanh âm của Ngụy Hồng thoáng giương cao, “Chúng tôi hẹn 10h? Cô có lầm không?”
Trợ lí nhỏ mở cặp văn kiện, trực tiếp đưa cho chị ta xem, “Chữ kí của anh Phó, chị xem đi ạ”
Ngụy Hồng không tiện phát tác, thật sự buồn bực.
Cô trọ lí nhỏ bỗng chốc lại cười rộ lên, cười đến độ cảnh xuân tươi đẹp, “Chị Hồng, ra ngoài nghỉ ngơi một lát thôi, để em mua cà phê cho nha”
Ngụy Hồng nhăn mặt rời đi.
Mao Phi Du phấn khích, không nhịn được thưởng thức cô nàng này thêm chút. Cô nhóc con, gan đúng là lớn quá nhỉ.
Lê Chi có chút cảm kích, “Nên xưng hô với em thế nào vậy?”
“Minh Tiểu Kỳ” Cô bé hất cằm với Mao Phi Du, “Nhớ đúng giờ ạ!”
Sau khi Lê Chi trang điểm xong, cô bước ra khỏi phòng, vừa lúc đối diện với Thời Chỉ Nhược đang đi ra khỏi phòng chờ. Lê Chi vô thức rời mắt qua chỗ khác. Mao Phi Du liền đặt tay sau lưng mình, hung hăng nhéo cô một cái, sau đó sốt sắng rào đón, “Xin lỗi chị Hồng, xin lỗi Chỉ Nhược nha”
Thời Chỉ Nhược cười cười, tỏ vẻ rộng lượng, “Không sao mà, sau này bọn em cũng phải quay phim với nhau, chăm sóc nhau cũng là điều nên làm”
Khi ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt mang theo ý cười của cô ta bỗng trở nên lạnh lẽo, không nặng không nhẹ đáp trên người Lê Chi. Hương nước hoa toát ra sảng khoái, như thấm vào ruột gan, nhưng Lê Chi lại cảm thấy khó thở.
Đợi Thời Chỉ Nhược tiến vào phòng trang điểm rồi, Mao Phi Du mới lườm Lê Chi, “Cô có cái tật gì vậy? Sao mỗi lần thấy cô ấy là lại như mèo bệnh thế?”
Lê Chi không phản bác, vẻ mặt trở nên chán chường ỉu xìu, giống như đã hoàn toàn nhập vai góa phụ kia.
Đây là một phim trường có quy mô lớn, được chia làm 6 xưởng, tiến độ quay và chỉnh sửa của diễn viên và dàn e-kíp gần như là cùng nhau. Sau khi chụp poster riêng của từng nhân vật thì quay sang chụp ảnh chung. Thời Chỉ Nhược đương nhiên sẽ đứng ở vị trí trung tâm, còn Lê Chi đứng ở góc ngoài cùng.
Trong phim trường đã sáng rỡ lên, nhiệt độ cũng tăng cao, trang phục tạo hình lại là áo khoác kiểu cổ, Lê Chi ra mồ hôi nhễ nhại đến mức khó chịu.
Đối diện với máy quay, sự chỉ đạo nhiệt tình của nhiếp ảnh gia và cách đối xử của các nhân viên công tác trong trường quay, mặc dù cô không phải nhân vật chính, nhưng so với trước kia, như thế này đã coi như là khác nhau một trời một vực. Trái tim Lê Chi đập thình thịch, bước chân cũng trở nên xiêu xiêu, cô còn dùng sức véo bản thân một cái, sự đau đớn chân thật truyền tới mới khiến cô tin tưởng, đây không phải là mơ.
“OK, mọi người vất vả rồi” Nhiếp ảnh gia dựng ngón tay cái, “Các vị lão sư, biểu hiện rất tốt”
“Chỉ Nhược đỉnh thật ấy”
“Ánh mắt tuyệt vời luôn”
Những lời khen đến không ngớt, Thời Chỉ Nhược cười xán lạn, “Các bạn cũng vất vả rồi”
Khi mọi người tản đi hết, Lê Chi cúi đầu xem xét lại trang phục của bản thân.Đợi đến khi cô phát hiện của có người ở gần mình, thì Thời Chỉ Nhược đã đứng ở cạnh từ lúc nào. Thời Chỉ Nhược nhếch miệng cười, khóe miệng chỉ hơi cong, người ngoài nhìn vào cũng chỉ tưởng là hai người đang thân thiết trò chuyện với nhau. Thời Chỉ Nhược nói: “Chi Chi, là do tôi đã xem thường cậu rồi”
Khi nghe thấy cái tên thân mật “Chi Chi”, đầu óc Lê Chi như nổ đùng một tiếng.
Căn bản là cô không thể nghĩ về bất cứ chủ ý nào trong câu nói của Thời Chỉ Nhược, trong vô thức liền né đầu sang bên. May mà những người khác đã tản đi hết, không có ai chú ý đến cử chỉ bất thường của cô. Ánh mắt Thời Chỉ Nhược tựa như một cái ấn, in dấu sau lưng cô, ngăn trở đè nén khí phách của cô.
“Tôi không thể hiểu nổi, cô sợ Thời Chỉ Nhược đến mức ấy làm cái gì?! Người ta là ngôi sao danh tiếng bậc nhất, sao có thể có xích mích với cô?!” Trên đường về, Mao Phi Du chà xát cái vô lăng như muốn bốc lửa, cảm thấy vô cùng bực mình với bộ dạng nhút nhát của cô.
Lê Chi vừa muốn mở miệng, Mao Phi Du đã trực tiếp cắt ngang: “Khỏi phải qua loa lấy cái lí do gì mà hai nữ tranh một nam, tôi tra rồi, hai người tuy rằng cùng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, nhưng mà có đồng cấp với nhau đâu?”
Lê Chi nhếch miệng, quay đầu sang một bên.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng làm gì hết. Nếu cô thực sự đắc tội với Thời Chỉ Nhược, tôi xem còn ai có thể bảo vệ cô” Tâm tình Mao Phi Du bùng nổ, mắng người vô cùng thẳng thắn, “Chưa nổi tiếng đã đành, lại còn có tâm tư xấu nữa là sao!”
Lê Chi: “Chẳng phải là anh muốn bán xe mua LV tặng mấy sếp cấp cao sao? Chẳng phải là muốn đổi nghệ sĩ khác sao? Quan tâm tôi thế để làm gì?”
Mao Phi Du có chút sửng sốt, rồi thưởng cô hai chữ: “Khốn kiếp”
Lê Chi cười hì hì.
Anh ta lạnh nhạt, “Đừng tưởng rằng giả ngây giả ngô là có thể lừa được ôi, trong lòng cô có cái quỷ gì thì cô biết rõ nhất. Lê Chi, nếu cô còn muốn đi tiếp con đường này, vậy thì phải làm người có lí trí”
Xe dừng lại ở cừa tiểu khu. Mao Phi Du thả người ở đấy, không nói một câu, quay ngoắt xe đi mất. Lê Chi trúng gió lạnh, run lẩy bẩy, bây giờ mới cất từng bước chậm rì.
Về đến nhà, thấy phòng làm việc vẫn sáng đèn.
Lê Chi liếc qua, không phải chứ, Tổng tài bá đạo chưa gì đã biến thành thanh niên nghiện internet rồi sao? Vẫn còn đang chơi game?
Cô tiến tới gần cửa, dán tai lên khe cửa để nghe âm thanh bên trong.
Cửa bỗng mở “cạch” một tiếng, Lê Chi không đứng vững, nên thân thể liền nghiêng ngả sắp đổ vào bên trong. Theo bản năng cô đưa tay ra đỡ, cứ như vậy mà chống tay lên lồng ngực Tống Ngạn Thành. Như bị điện giật, cô nhanh chóng thu tay lại. Ba chữ “rất xin lỗi” còn chưa nói, cô đã phát hiện ra, người đàn ông này hình như không mất kiên nhẫn như trong tưởng tượng của cô?
“Anh,” Lê Chi chỉ chỉ vào phòng, “Lại qua màn rồi hả?”
Tống Ngạn Thành không nói gì.
“Vì thế nên anh không đi làm, ở nhà chơi game suốt sao?”
Tống Ngạn Thành thật muốn xóa bỏ cái vẻ khiếp sợ trên mặt của cô, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng cô và tôi giống nhau sao?”
Lê Chi: “Hở?”
“Rảnh rang chẳng có việc gì làm”
Lê Chi: “…”
Cô huơ huơ nắm đấm kháng nghị, “Hôm nay tôi rất bận rộn đấy được chưa?”
Tống Ngạn Thành: “Được hay không, chỉ có mình cô biết được”
Lê Chi: “…”
Thôi được rồi, nhìn lại cả ngày hôm nay, đúng là không tốt tí nào.
Đột nhiên trầm lặng khiến Tống Ngạn Thành ý thức được, không phải, hiện tại không nên đối xử như thế với cô ấy. Vì thế, anh tạm thời thu liễm lại tính chua ngoa, hắng giọng một cái, hỏi.
“Gì?” Lê Chi cho rằng mình đang nghe lầm.
Tống Ngạn Thành lặp lại: “Làm sao để khiếu nại cửa hàng?”
Lê Chi kịp phản ứng, “Anh mua phải máy chơi game fake hả?”
Tống Ngạn Thành tạm ngưng, nói chi tiết vấn đề: “Không. Nay đi làm tôi thấy tắc đường, lái xe khá chậm”
“Rồi sao?”
“Tùy ý lướt lướt chút thôi”
Lê Chi đã hiểu ra, áp dụng những cái đã học, đã có thể lướt xem shop bán hàng online rồi.
Rất tốt, không hiếm lạ gì.
“Thấy một shop bán bò bít-tết, ship nội thành, quảng cáo cũng được lắm, tóm lại, tương đối chuyên nghiệp”
Lê Chi giả bộ ngất, “Ôi trời”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Làm sao?”
“Lúc còn sống mà có thể nghe được câu khen từ anh, tôi sắp khóc rồi”
“…”
Thấy anh im lặng, Lê Chi phì cười, không hiểu làm sao, tâm trạng khá hơn nhiều. Quay lại vấn đề chính, cô cười nói, “Được rồi, anh nói xem, có phải là anh mua bò bít-tết, sau nhận hàng rồi, mới phát hiện ra chất lượng không tốt? Hay là giao thiếu hàng cho anh?”
Tống Ngạn Thành vẫn yên lặng, rồi cất lời: “Tôi nghi ngờ thương nhân này quảng cáo sai sự thật, ở trang đầu người ta có slogan quảng cáo là ‘Tặng bạn một con bò’”
Lê Chi bối rối mù mờ.
“Nhưng tôi cũng không đợi bò” Tống Ngạn Thành nói, “Chỉ lấy bò bít-tết”
Yên lặng như tờ.
Lê Chi phản ứng lại, “Vì vậy, cả ngày hôm nay, anh đều đợi cái con bò kia hả?”
Im lặng là đồng ý.
Tuy vậy, lời nói trong lòng và biểu hiện ra ngoài là hoàn toàn bất đồng. Tống Ngạn Thành lúc này mới để ý, hình như mình vừa nói lung tung gì đó. Anh hắng giọng, cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng mà giờ Lê Chi đã cười tới mức suýt lăn ra sàn.
Tống Ngạn Thành đỉnh ghê á!
Lúc đầu Tống Ngạn Thành còn muốn giả vờ lạnh lùng cao ngạo, nhưng thấy phản ứng rất chân thực của cô, không có chút ngụy tạo, khoảnh khắc ấy, anh bỗng thấy tất thảy đều không sao cả. Nơi đây cũng không có ai khác, có chuyện xấu cũng không sao.
Tống Ngạn Thành lặng lẽ đưa mặt sang một bên, khóe miệng cũng hơi giương lên một chút.
Lê Chi ngồi xổm trên mặt đất mà cười, cười đủ rồi liền ngẩng đầu lên, bỗng nhiên vươn tay hướng về phìa anh. Lòng bàn tay con gái khác với màu da, trắng hồng rạng rỡ, từng đường nét sạch sẽ rõ ràng, không có phụ kiện thừa thãi trên tay. Cổ tay cân xứng rõ ràng, giống như một cọng hành mọng nước.
Lê Chi cười khì: “Tranh thủ mà hối lộ đi, không thì tôi sẽ truyền tin ra ngoài, khiến cho anh không còn chút mặt mũi nào mà nhìn người nữa”
Tống Ngạn Thành nhướn mày: “Ồ”
“Ồ gì mà ồ, trả thù lao trả thù lao” Lê Chi ý mạnh hiếp yếu.
Tống Ngạn Thành gật gật đầu, “Tôi không biết xấu hổ”
Lê Chi chưa hiểu ý lắm.
Tay cô vẫn còn duỗi ra trên không trung, một giây sau, Tống Ngạn Thành liền dùng sức táp vào tay cô một cái —— tiếng từ lòng bàn tay vang giòn giã, nóng rát và đau nhức.
Lê Chi nhăn mặt đau đớn, đau tới độ cạn lời.
Tống Ngạn Thành nhàn nhạt lên tiếng: “Cho cô cái này”
“…”
“Giữ cho chắc vào”
“…”
————————————-
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Bạn Lê Trấp*: Tôi coi thường anh rồi…
(*) Lê Trấp có nghĩa là nước ép lê, có thể là biệt danh tác giả đặt?
Tống Tống: Tôi không nhỏ tí nào nhé.*
(*) Hình như là chơi chữ, ở đây Tống Ngạn Thành cố tình hiểu theo nghĩa Lê Chi coi anh là trẻ con, và anh phản bác lại =)))))