Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 47



47.

“Chẳng phải vì cậu vô dụng sao?”

“Từ Ý Bạch!”

Bàn tay Quan Thù dùng lực cực lớn, không chớp mắt đã đè người xuống mặt đất đẩy mảnh vỡ, chiếc bàn vốn đã gãy phát ra tiếng vài tiếng răng rắc, lần này trực tiếp đứt gãy làm đôi.

Mảnh thủy tinh sắc bén “Phập” một tiếng, cắm vào lưng Từ Ý Bạch, giọt máu đỏ chói nhỏ xuống, nhuộm đỏ trong mắt Quan Thù.

Hắn không hề giảm chút lực nào, ngược lại càng lúc càng mạnh tay. Tóc Quan Thù bị mồ hôi thấm ướt đẫm, mặt mũi càng thêm hung hãn, hắn cười lạnh nói: “Mày mẹ nó bao tuổi rồi?! Mà còn chơi cái trò mách lẻo này!”

Từ Ý Bạch trực tiếp đến tìm Quan Nham, nói thẳng rằng Quan Thù chen chân vào tình cảm của anh, một mực quấy rầy bạn trai của anh.

Quan Nham vốn đang để mắt đến Quan Thù, không cho phép hắn tới gần Thẩm Yểu. Ông ngồi trước mặt Từ Ý Bạch, cực lực giữ vững sự bình tĩnh.

Ông không ngờ Quan Thù lại làm ra chuyện vô đạo đức như vậy, trong quá khứ hắn từng cưỡng ép ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, hiện tại Thẩm Yểu đã có bạn trai mới, hắn thế mà lại dám quang minh chính đại phá hoại tình cảm của người ta sao?!

Quan Nham giận dữ đến muốn đau tim, trực tiếp bãi nhiệm toàn bộ công tác của Quan Thù, buộc hắn trở về.

Vết thương trên người còn chưa bôi thuốc, trên cánh tay trần cũng có thể nhìn thấy vết thương rõ ràng, mùi máu tươi nồng nặc trên thân Quan Thù đều đến từ những vết này.

Có bao nhiêu cơ hội như vậy, Từ Ý Bạch lại lựa đúng lúc này tố giác với Quan Nham. Quan Thù bị nhốt đến tận bây giờ, trong lòng không yên tâm nổi. Hắn nhân lúc người canh giác giao ban ngắn ngủi, nhảy trực tiếp từ ban công tầng ba xuống.

Quan Thù quỳ một gối xuống đống thủy tinh vỡ, bả vai rộng siết chặt, tựa như mãnh thú hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu. Hắn khẽ gầm hỏi: “Thẩm Yểu đâu?!”

Vừa dứt lời, ánh sáng chợt lóe trước mắt hắn, chém thẳng vào mạch máu đang đập trên cổ, Quan Thù đã sớm luyện phản ứng thần kinh, hắn theo bản năng sầm mặt lại lùi ra sau.

“Mày có tư cách gì mà hỏi Thẩm Yểu ở đâu?”

Từ Ý Bạch nắm chặt mảnh thủy tinh, trong lòng bàn tay cũng bị cắt thành vết thương rất sâu, khóe miệng mím chặt, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, lại làm cho Quan Thù cảm nhận được sự giễu nhại.

“Mày có biết Thẩm Yểu giới thiệu mày với tao thế nào không? Em ấy nói mày chỉ là người bạn bình thường học cùng cấp ba, ngay cả tên cũng cảm thấy không đáng nhắc đến.”

Anh bắt lấy cơ hội khuôn mặt Quan Thù méo mó trong chớp mắt, co chân đạp mạnh Quan Thù một cước, mang theo sức lực gió giật như muốn nhổ tận gốc rễ.

Thời điểm Quan Thù ngã ra phía sau, Từ Ý Bạch bò dậy khỏi mặt đất, hô hấp hơi có chút dồn dập, trong ánh mắt mang theo ý thù địch rõ nét: “Quan Thù, cái này không gọi là mách lẻo, tao chỉ kể lại sự thật. Câu kia của tao đâu có sai?! Mày nói ban đầu không biết Thẩm Yểu có bạn trai, vậy hiện tại biết rồi mà mày đang làm cái gì thế?!”

“Chuyện của tao với Thẩm Yểu, liên quan gì đến mày?” Từ Ý Bạch nói từng chữ rõ ràng, ánh mắt sắc bén như con dao rời khỏi vỏ, lại tung một đấm tới nện lên người Quan Thù: “Chẳng phải là mày nên cút đi sao? Mày tưởng mình là ai chứ?”

Trước mắt Quan Thù đỏ rực, hắn đã sớm không còn phân được rõ trái phải đúng sai, quan điểm đạo đức nguyên bản vững vàng đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Kẻ thứ ba chó má, nếu Từ Ý Bạch hỏi hắn là gì, vậy hắn sẽ rành mạch nói cho anh hay.

Trong chớp mắt hắn liền lao vào quần đảo với Từ Ý Bạch, sách trên giá bị bọn họ đụng đổ, rơi xuống đập vào vai Quan Thù.

“Tao là cái gì à?” Quan Thù cất cao âm thanh, pheromone của Alpha điên cuồng đụng độ trong không khí, như quả bom chỉ chạm vào liền nổ, “Tao là tình đầu của Thẩm Yểu, là người đầu tiên của cậu ấy. Lần đầu hôn môi, lần đầu nắm tay, đều là của tao hết. Khi Thẩm Yểu nũng nịu gọi tao là anh trai, mày mẹ nó cũng không biết đang luyện dương cầm ở chỗ đéo nào nữa?!”

Quan Thù lại quẳng ngã Từ Ý Bạch xuống đất, hắn siết chặt nắm đấm, thời điểm vung lên còn phát ra tiếng xé gió vang dội.

Lần này hắn không tránh né mảnh thủy tinh Từ Ý Bạch đâm về phía mình. Hắn chỉ ăn miếng trả miếng, không chút lưu tình giáng thiết quyền vào mặt Từ Ý Bạch: “Đến trước xếp trước, đạo lý đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu sao?”

“Trước sau cái gì chứ, hiện tại mày có danh gì, có phận gì?! Tình đầu đổi cách nói khác chẳng phải là người cũ à? Theo cách nói của mày, hiện giờ khi tao với Thẩm Yểu hôn môi nắm tay thì mày ở cái chỗ nào?! Mày chẳng qua chỉ là đang nghĩ cách cướp Omega của ngươi khác mà thôi.” Từ Ý Bạch bị trúng thẳng một đấm, anh dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe môi, biểu hiện như thể kẻ thắng cuộc ở tít trên cao, “Ký hiệu tạm thời trên người Thẩm Yểu bây giờ là của ai đây?”

Anh buông lỏng mảnh vỡ vẫn luôn nắm chặt trên tay, sau đó nâng mặt, thấp giọng nhả ra hai chữ: “Của tao.”

Hai chữ nhẹ bẫng lại như một cú đấm mạnh, tinh thần Quan Thù chấn động, đáy mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc, sóng triều mang tên ghen tuông sắp sửa thôn tính hắn.

Chỉ là một ký hiệu tạm thời mà thôi, Từ Ý Bạch dựa vào đâu mà đắc ý như thế?

Quan Thù không khống chế nổi buột miệng: “Mày có biết......” Tao từng ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn.

Âm thanh sắp sửa thoát khỏi cuống họng, lại như tảng băng rơi vào dòng nước sục sôi, bị Quan Thù cưỡng ép nuốt trở lại.

Quan Thù nghiến răng, chặn đứng cơn thịnh nộ trong lồng ngực. ánh mắt hắn tựa như ống ngắm súng bắn tỉa, khóa chặt trên cổ Từ Ý Bạch, thậm chí đã nâng tay lên, thoạt nhìn như giây tiếp theo sẽ bẻ gãy.

Hắn đè thấp giọng nói xuống, dung mạo đầy sát khí mang theo khinh thường:

“Thế mày có biết, Thẩm Yểu lên giường với tao không phải là do tao dụ dỗ, mà là cậu ấy chủ động hay không.”

Lời nói của hắn kích thích thần kinh của Từ Ý Bạch, vẻ bình tĩnh miễn cưỡng dựng lên của anh lại bị chọc vỡ không thương tiếc. Anh thình lình vật lộn vùng dậy, bộc phát sức mạnh suýt nữa hất ngã được cả Quan Thù.

“Thẩm Yểu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, mày cho rằng mình là ngoại lệ sao?”

“Không phải, chỉ là cậu ấy đã sớm không còn thích mày nữa rồi.” Mặt mũi Quan Thù u ám, phá tan hết thảy ảo ảnh, “Từ Ý Bạch, đừng có nằm mộng giữa ban ngày nữa?”

“Bốp ——!”

Bọn họ chỉ nói được với nhau vài câu, lại chẳng phải lời tốt đẹp gì, cho dù là tranh chấp ăn miếng trả miếng cũng quá khó khăn, tất cả liền biến thành dùng nắm đấm để nói chuyện.

Quẳng hết tất cả kỹ xảo, hai người hoàn toàn giống như dã thú ẩu đả, đụng đổ rất nhiều đồ đạc trong nhà Thẩm Yểu, tiếng nọ nối tiếng kia liên tiếp, tựa cơn động đất.

“Đánh đủ hay chưa?”

Âm thanh gọn ghẽ mát lạnh của Omega tiến vào, tất cả tiếng động tại một khắc trở nên tĩnh lặng. Bọn họ ở bên ngoài nào loạn lâu như vậy, Thẩm Yểu lại một mực coi như không nghe thấy.

Khi cậu bước ra khỏi phòng trong, phòng khách đã trở nên hỗn loạn ngổn ngang, một món gia dụng nguyên vẹn cũng sắp sửa không tìm thấy nổi nữa.

Thẩm Yểu hơi nhăn mày, cậu vừa đi ra, đã nhìn thấy tình cảnh Quan Thù tóm chặt cổ áo Từ Ý Bạch. Lông mày hắn đang nhỏ máu, nắm đấm mới vừa giơ lên đang khựng lại giữa không trung.

Trên người hắn cùng Từ Ý Bạch đều lấm lem, Thẩm Yểu đã sớm đoán được nếu thật sự động tay chân, Từ Ý Bạch nhất định sẽ là bên chịu thiệt.

Quả nhiên, vết thương trên khuôn mặt tuấn tú kia của Từ Ý Bạch nhiều hơn một chút, may sao vẫn chưa bị hủy hoại dung nhan.

Thẩm Yểu không hiểu, biết rõ nhất định không thắng nổi, sao Từ Ý Bạch vẫn còn muốn làm.

“Quan Thù.”

Thẩm Yểu không tự tay ngăn cản bọn họ, cậu rót cho mình một cốc nước uống. Cậu như thể không biết bản thân bản thân là trung tâm lốc xoáy, cũng dường như chẳng hay mình là đối tượng của cuộc tranh giành này.

Cậu lại càng giống một khán giả không quá quan tâm, bình tĩnh cất tiếng ngăn cản nói: “Đừng đánh Từ Ý Bạch nữa.”

Quan Thù chợt quay sang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu còn giúp anh ta sao? Thẩm Yểu...... Cái gì mà tôi đánh anh ta chứ, cậu không thấy vết thương trên người tôi à?!”

Hắn chỉ chỉ vết thương trên lông mày mình: “Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này!”

Lần trước cũng như vậy, Thẩm Yểu chắn trước mặt Từ Ý Bạch, tuyệt nhiên không để tâm đến sự chết sống của hắn.

Nói xong, Quan Thù lại trở nên kích động. Hắn nâng bước tiến đến trươc mặt Thẩm Yểu, bước chân mới thoáng động, lại bị Từ Ý Bạch tóm tay giữ lại.

Vẻ mặt hắn thoáng chốc trở nên không kiên nhẫn, chuẩn bị hất văng người ra. Từ Ý Bạch mới nãy còn cùng hắn đánh qua đấm lại, hiện giờ sắc mặt lại đột ngột trở nên trắng bệch.

Quan Thù bỗng dưng phát tiếng cười lạnh từ trong xoang mũi, hắn hất Từ Ý Bạch ra, hạ mí mắt, cực kỳ khinh miệt nói: “Thẩm Yểu đến là mày bắt đầu vờ vĩnh à?”

Từ Ý Bạch loạng choạng lùi ra sau vài bước, dựa vào chiếc tủ mới đứng vững lại được, tựa như vô cùng trầy trật. Anh làm ngơ trước lời châm chọc khiêu khích của Quan Thù, bàn tay buông bên chân còn đang nhỏ máu, mi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào một mình Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu lại không nhìn anh, cũng không nhìn Quan Thù. tầm mắt cậu lướt qua hai người, xuyên qua cánh cửa bị Quan Thù đạp đổ, nhìn nữ Alpha xinh đẹp ở bên ngoài.

Không chỉ có Cố Vân Vận, phía sau cô còn dẫn theo mấy người nữa.

Bên trong phòng là một đống hỗn độn, ngay cả cửa cũng không còn thấy bóng dáng. Cố Vân Vận ngàn lần không ngờ được, Quan Thù cũng có dan díu với Thẩm Yểu, cô khẽ nhíu mày lại.

Nhìn đến vết thương trên người Từ Ý Bạch, đầu mày lại càng nhíu sâu. Quả thật cô có đau lòng, nhưng cảm thấy thật xứng đáng.

Người ta đã không còn cần mình nữa, mà vẫn còn trông ngóng bám theo.

“Chị.” Từ Ý Bạch lùi ra sau một bước, ánh mắt lướt qua những Alpha theo sau Cố Vân Vận, hỏi ngược lại, “Không phải chị dạy em cướp lại đó ư?”

Yết hầu anh lăn xuống, sau lưng vì cảnh giác mà căng chặt lại: “Hiện tại chị là đến giúp, hay là đến cản trở em đây?”

Cố Vân Vận yên lặng nhìn anh, không nói gì. Cô chỉ đưa tay ra hiệu, để những người phía sau lên khống chế Từ Ý Bạch.

Cô vốn cho rằng Thẩm Yểu ngoại trừ có chút lả lơi ong bướm *, cũng chỉ là một Omega bình thường, đây là sự hiểu lầm của cô.

*Nguyên văn 水性杨花 (thủy tính dương hoa): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, ý chỉ tác phong tùy tiện hay không chính chuyên trong chuyện tình cảm.

Năm ngày trước, Omega ngồi trước mặt cô vẫn xinh đẹp như thế, là sự kiều diễm đập thẳng vào trong mắt.

Cậu khẽ khuấy chiếc thìa trước mặt, đầu tiên nói lời xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của Từ Ý Bạch, sau đó nói hy vọng cô có thể ngăn cản hành vi quá khích kế tiếp của Từ Ý Bạch một chút.

Cố Vân Vận quay đầu nhìn cửa kính, từ trên đó thấy được khuôn mặt năm phần tương tự của mình với Từ Ý Bạch. Cô chỉ hỏi một vấn đề: “Khi lần đầu tiên thấy tôi, cậu đã nhận ra tôi là ai rồi, phải không?”

Thẩm Yểu chỉ hờ hững cười, cũng không nói đúng, cũng chẳng nói không.

Cố Vân Vận tức thì hạ quyết định trong đầu, cô không thể để Từ Ý Bạch tiếp tục tiếp xúc với Omega như vậy. Omega như vậy quá nguy hiểm, cậu ta chẳng phải thứ hoa tầm gửi vô hại gì.

Giả như cô không ngăn cản, chỉ cần Từ Ý Bạch còn thích Thẩm Yểu một chút, anh sẽ bị Thẩm Yểu đùa giỡn đến chết.

Vừa rồi khi ẩu đả với Quan Thù, Từ Ý Bạch có lẽ đã cạn kiệt sức lực, nhưng anh vẫn đỏ mắt giãy dụa.

Cho dù là bị người khống chế tay, đè ngã trên mặt đất, anh cũng không ngừng phản kháng.

Cách đó không xa, Quan Thù chắn trước người Thẩm Yểu, thay cậu chặn tầm mắt của Cố Vân Vận. Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt khóa vào chiếc cổ nhỏ gầy của Thẩm Yểu.

Ngay giây phút Thẩm Yểu bước ra, Quan Thù đã thấy dấu vết bên trên. Loang lổ chi chít, dày đặc lại rất sâu.

“Cậu nhìn tớ như thế làm gì? Có phải tớ tự nguyện đâu.” Thẩm Yểu chẳng chút để tâm đến dấu hôn trên cổ mình, cũng không có chút ý giấu diếm, cậu nhẹ nhàng nói, “Anh ấy dùng pheromone cưỡng chế tớ phát tình, một Omega như tớ sao có thể phản kháng Alpha chứ. Tớ bị Từ Ý Bạch ép ngủ mà cậu nổi giận với tớ làm gì? Nếu cậu có thể tới sớm một chút, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”

Cậu nghiêng đầu, đưa ra kết luận:

“Suy cho cùng, chẳng phải là do cậu vô dụng sao?”
Thao túng tâm lý ổn phết:)))