【Chúc mừng bạn đã hoàn thành kỳ đào tạo thứ nhất, hãy tiếp tục cố gắng, chúc bạn sớm ngày đạt được ước mơ.】
Sớm ngày đạt được ước mơ…
Ngân Tô im lặng, thế thì cô cũng phải biết được ước mơ đó là cái gì chứ!
Dưới ánh mắt muốn giết người của trưởng phòng Tôn, Ngân Tô nghênh ngang rời khỏi phòng kiểm tra. Nhìn từ bước đi nhẹ nhàng khoan thai như bay kia thì có thể thấy được lúc này tâm trạng của cô cũng không tệ lắm.
Ngân Tô cảm thấy nếu có khâu bình xét thì chắc chắn một nhân viên cố gắng chăm chỉ làm việc như cô sẽ được khen ngợi là nhân viên ưu tú.
Những người chơi khác cũng lần lượt tiến hành kiểm tra.
Có người đạt yêu cầu và đương nhiên cũng có người không đạt.
Khác với người chơi đạt yêu cầu, những người không đạt sẽ hiện thêm một dòng:【Lượng dinh dưỡng chưa đủ: XX ml.】
“Ngày đầu tiên có rất nhiều người không lấy được đủ dịch dinh dưỡng nên chắc là thiếu dịch dinh dưỡng.”
“Có phải không đạt yêu cầu sẽ bị đào thải không?”
“Dựa theo thiết lập thông thường thì… Rất có thể là như vậy. Mấy chu kỳ của hạt giống mộng tưởng chính là chu kỳ đào thải tốt nhất.”
“Nhưng đây là phó bản tử vong…”
“Không phải sẽ càng chết nhanh hơn sao.”
“…” Chắc là do người chơi này thẳng thắn thành thật quá nên tất cả những người khác đều không biết phải nói gì.
Sau đó, có một người chơi cúi đầu nhỏ giọng nói, lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Giờ mới là ngày thứ ba, chúng ta thật sự có thể rời khỏi phó bản này sao? Tôi vất vả lắm mới chịu đựng được đến bây giờ, ai ngờ lại xui xẻo bị kéo vào phó bản tử vong…”
“Cố gắng nghĩ cách thì còn cơ hội sống, chứ mà xuôi tay buông bỏ thì chết là cái chắc.”
“Nói thì nói thế, nhưng có thật là mọi người không sợ không? Phó bản tử vong hoàn toàn không giữ lại đường sống cho người chơi, nó muốn chúng ta chết hết.”
“…”
“Không phải có người qua được rồi đấy thôi…”
“Chúng ta so được với người ta sao?”
Những người chơi khác vẫn rất tự hiểu lấy mình. Bọn họ làm sao có thể so sánh được với người chơi thử nghiệm có loại mã 0101 này chứ.
Trong khi nhóm người chơi vẫn còn đang thấp thỏm bất an thì cuối cùng kiểm tra cũng kết thúc.
Trưởng phòng Tôn mỉm cười: “Chúc mừng mọi người đã vượt qua lần kiểm tra chu kỳ đào tạo thứ nhất. Những người không đạt yêu cầu cũng đừng nhụt chí, chỉ cần bổ sung đủ lượng dịch dinh dưỡng còn thiếu trước mười hai giờ hôm nay thì sẽ không phải rời khỏi công ty.”
Người chơi kiểm tra ra kết quả không đạt cũng không nhiều —— Bởi vì phần lớn những người không đạt đều đã chết.
Những người không đạt yêu cầu cũng chỉ thiếu chút dịch dinh dưỡng, chỉ cần tìm NPC giúp một chút… Hoặc là tàn nhẫn với bản thân một xíu, bỏ ít máu của mình ra là hoàn toàn có thể bù lại đủ.
Người chơi bị phán định không đạt đều đã nghĩ ra được cách của mình, cuối cùng cũng buông bỏ được cảm giác lo lắng.
Bên phía NPC cũng có vài người không đạt yêu cầu, rõ ràng bọn họ cũng đã có cách giải quyết nên không thấy sốt ruột lắm.
Ngân Tô rất nghi ngờ công việc của những NPC này dễ lấy được dịch dinh dưỡng hơn, bởi vì cô không thấy bọn họ giết hại lẫn nhau, cũng không thấy họ ra tay với người chơi…
Đây còn không phải là trò chơi thiên vị NPC thì cái gì mới là thiên vị?
Ngân Tô đã từng thử nói chuyện với bọn họ nhưng tiếc là người ta chẳng nói gì hết, nếu không thì lại bắt đầu đổ ngược lại đó là ước mơ của cô.
“Công ty đã giúp mọi người chuẩn bị dịch dinh dưỡng mới cho chu kỳ thứ hai, đang đặt ở trong phòng, mọi người hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
Trưởng phòng Tôn cũng không nói nhảm nhiều nên nói xong rất nhanh.
Có kinh nghiệm của ngày đầu tiên, người chơi cũng đã biết được tầm quan trọng của dịch dinh dưỡng ban đầu nên khi trưởng phòng Tôn nói giải tán, tất cả mọi người đều chạy lên tầng.
Thang máy bị những người khác chiếm hết, những người còn lại liền nhanh chóng chuyển qua cầu thang bộ.
Cảnh tượng tán loạn như thế này trông hơi đáng sợ,
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, khi đến nơi thì đã không thấy dịch dinh dưỡng đâu rồi. Hai lần thì cả hai lần họ đều không lấy được.
Có người nghi ngờ là do NPC bạn cùng phòng của bọn họ lấy mất nhưng NPC lại đi sau bọn họ nên không thể lấy dịch dinh dưỡng trước được. Với lại đám NPC kia cũng giống họ, chửi bới um cả lên như thể có thâm thù đại hận gì vậy.
Rõ ràng ngoại trừ NPC bạn cùng phòng thì vẫn còn những thứ khác trộm dịch dinh dưỡng…
***
***
Đêm về khuya.
Ngân Tô yên lặng không tiếng động đi qua hành lang, ngay lúc cô sắp đến gần thang máy thì nhìn thấy trước cửa thang máy có một người đang đứng.
Người nọ quay đầu lại nhìn, là một gương mặt cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.
Ngân Tô dừng chân lại, định đợi đối phương rời đi thì cô sẽ đi qua. Nhưng người kia chờ thang máy mở ra xong lại không hề đi vào mà cứ đứng ở đó, ánh sáng màu xanh trong thang máy hắt ra làm nổi bật lên dáng vẻ của người đó, anh ta mỉm cười nói: “Chào buổi tối, Tô Mẫn Nhân.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía anh ta. Nhìn đối phương cười ngày càng tươi hơn, cô duỗi tay đẩy mạnh anh ta vào trong thang máy đang đóng.
Người nọ lảo đảo ngã vào trong thang máy, kinh ngạc quay đầu nhìn cô. Cửa thang máy dần dần khép lại, qua khe hở nhỏ, anh ta có thể thấy được cô gái kia đang giơ tay vẫy vẫy với mình, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua bóng tối lọt qua khe cửa rơi vào trong tai anh ta.
“Chào buổi tối.”
Tất cả những hành động này chỉ diễn ra trong vài giây. Khi người nọ phản ứng lại kịp thì lập tức đưa tay ngăn cửa thang máy đóng lại nhưng đám thực vật trong thang máy đã nhanh chóng quấn lấy chân tay anh ta, kéo anh ta cách xa cánh cửa thang máy.
Máu tươi bắn tung tóe, cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, tia sáng xanh u ám cuối cùng cũng biến mất.
Ngân Tô nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng chặt. Hai ngày trước không có cái kiểu người lạ chào hỏi như thế này… Độ khó tăng lên rồi.
Nửa đêm nửa hôm lại có người lạ trong công ty, sự cố an ninh chăng?
Ngân Tô hào hứng đi tìm trường phòng Tôn, vừa mở miệng đã nói: “Trưởng phòng Tôn ơi trưởng phòng Tôn, hồi nãy tôi thấy có người lạ trong công ty mình đó.”
Trưởng phòng Tôn căm hận vô cùng, thái dương nổi đầy gân xanh, nghiến răng ken két, rít ra vài chữ qua kẽ răng: “… Rồi sao nữa?”
“Giết thôi.” Ngân Tô bụm mặt cười quái dị, “Đêm hôm khuya khoắt đó, có người lạ xuất hiện trong công ty đáng sợ biết bao, đương nhiên tôi phải trừ hại cho công ty rồi. Bảo vệ an toàn cho công ty chính là trách nhiệm không thể chối bỏ của mỗi người nhân viên!”
Trường phòng Tôn: “…” ĐM, cô mới là cái hại kia đây!!
Phế vật! Phế vật phế vật!! Một đám phế vật!!
Ngân Tô cười rồi nói tiếp: “Đêm hôm thế này mà lại có người lạ xuất trong công ty, có phải năng lực quản lý của trường phòng Tôn không được tốt lắm không? Sao cô lên được chức trưởng phòng vậy? Chút việc cỏn con như vậy mà cũng không làm được… Hơn nữa vào làm nhiều ngày như vậy rồi mà sao tôi không thấy bảo vệ đâu hết vậy? Không phải bảo vệ lười biếng đó chứ? Cô không phát hiện sao? Cô quản lý nhân viên kiểu gì vậy…”
Một đống từ ‘không được’ ‘không tốt’ nện lên người trưởng phòng Tôn khiến trưởng phòng Tôn hỏa khí công tâm, gần như hét lên cắt ngang lời Ngân Tô: “Cô không thấy không có nghĩa là người ta không đi làm!!”
Ngân Tô nhướng mày: “Hả? Bọn họ làm ở đâu cơ? Tôi tới công ty lâu như vậy rồi mà không qua chào hỏi nhau lấy một câu, thật bất lịch sự.”
Trường phòng Tôn: “…”
Trưởng phòng Tôn lập tức tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô chỉ là một nhân viên thực tập, đừng có hỏi mấy chuyện không nên hỏi.”
“… Ồ, biết rồi.”
Ngân Tô dễ nói chuyện như vậy khiến ánh mắt trưởng phòng Tôn lập tức trở nên cổ quái, cảnh giác lui lại.
Nhưng cô ta vẫn chậm một bước, bị Ngân Tô bắt lại, vật nhọn lạnh như băng dí sát vào cổ cô ta, giọng nói âm trầm vang lên: “Trưởng phòng Tôn, tôi có chút chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ.”