Cát Sơn nuốt một ngụm nước bọt: “… Cô có nghĩ những con quái vật trên sân ga liệu có phải đã từng là người chơi không?”
Thịnh Ánh Thu: “Tôi không biết.”
Ngân Tô không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, cô hờ hững nhìn về phía sân ga bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của cô không được tốt lắm.
Tàu đã vào sân ga, tốc độ ngày càng chậm dần…
Điểm khác biệt so với lần trước là tàu dừng ở phía khác của sân ga.
Hành khách Tô – người cảm thấy bị nhắm tới bắt đầu chửi bới.
Có rất nhiều bóng người đứng trên sân ga, nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt của họ như trước.
Ngân Tô nhìn vào quầy bán vé, người bán vé đang ngồi bên trong, nhưng cửa sổ bên ngoài quầy bán vé lại trống không, không có quy tắc nào được dán lên đó cả.
“Tôi đề nghị mọi người quay về chỗ ngồi của mình.”
Ngân Tô nói xong liền đi về phía toa của mình.
Cô ngồi xuống ghế trước khi cửa tàu được mở ra.
Cửa tàu mở ra, các hành khách bắt đầu lên tàu.
Nhìn chung, hành khách ở ‘Trạm Tâm Thần’ trông có vẻ bình thường nhất, ngoại trừ việc họ xanh xao hơn một chút.
Bọn họ lặng lẽ bước lên tàu, tìm chỗ ngồi, cất hành lý rồi ngồi xuống.
“Xin chào, đây là chỗ ngồi của tôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngân Tô ngước lên và nhìn thấy một nam sinh đang cầm vé, cau mày nhìn cô.
“Của cậu?”
Nam sinh trực tiếp lôi vé ra đối mặt với Ngân Tô, yêu cầu cô xem số ghế: “Nhìn xem, ghế này là của tôi, cô ngồi nhầm chỗ à?”
Số ghế trên vé quả thực là ghế của cô.
Theo như thông báo từ loa phát thanh, ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ là điểm dừng cuối cùng, tất cả hành khách đều phải xuống tàu.
Sau khi tàu quay trở lại trạm xuất phát là ‘Trạm Tâm Thần’, tất cả các ghế đều được bán lại vé.
Ngân Tô đoán rằng trò chơi chó chết đã sắp xếp việc này.
“Tôi không ngồi sai.” Ngân Tô lấy đi vé của nam sinh với tốc độ cực nhanh, xé ngay tại chỗ, cười nói: “Bây giờ cậu không còn vé nữa rồi.”
Nam sinh: “…”
Nam sinh: “???”
Cậu ta nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, rồi lại nhìn Ngân Tô.
Vẻ mặt ngơ ngác của nam sinh khi bị xé vé dần dần được thay thế bằng vẻ mặt hung dữ: “Cô xé vé của tôi!”
“Đúng vậy.” Ngân Tô gật đầu, cố ý hỏi: “Rồi sao?”
Nam sinh âm u, nói: “Tôi sẽ xé xác cô ra!”
“Chà, tôi rất thích tinh thần mạo hiểm của cậu.” Nụ cười của Ngân Tô không thay đổi, cô dịu dàng nói: “Để tôi xem cậu xé xác tôi ra như thế nào.”
…
…
Tình huống tương tự cũng diễn ra ở các toa tàu khác, ghế của mỗi người chơi đều có một hành khách mới tương ứng, bọn họ phải tìm cách giữ lấy chỗ ngồi của mình.
Không có vé tàu rất có thể sẽ bị đuổi xuống tàu.
Hoặc bị yêu cầu mua vé thêm lần nữa.
Mặc dù những người chơi khác đã hỏi mua Ngân Tô mua một lượng xu cấm kỵ nhất định để dự phòng sau sự cố ở nhà hàng.
Nhưng Ngân Tô không bán nhiều cho họ, không ai biết liệu sau này có cần dùng đến những đồng xu cấm kỵ hay không.
Nơi cần phải cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận.
Điều khiến người chơi tức giận là chỉ có ghế của người chơi mới có hành khách mới, còn ghế của NPC quái vật thì lại không có.
Số lượng hành khách lên mỗi toa tại ‘Trạm Tâm Thần’ là bảy, số lượng hành khách lên tại ‘Trạm Núi Bốn Mùa’ là sáu.
Số lượng hành khách tại mỗi toa sẽ tiếp tục tăng lên sau ‘Trạm Núi Bốn Mùa’.
“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm Tâm Thần’… sắp đóng cửa, thời gian dự tính đến trạm tiếp theo là một tiếng.”
‘Trạm Tâm Thần’ cho hành khách thời gian để lên tàu ngắn hơn, ước tính chỉ có năm phút.
Đây không phải là một tin tốt.
Nó chứng tỏ người chơi sẽ phải đối mặt với quái vật ngày càng nhiều, thời gian tàu dừng ở trạm cũng ngày càng ngắn lại, liệu sau đó đoàn tàu có dừng lại nữa không?
Nếu đoàn tàu không dừng lại nữa, người chơi sẽ phải xuống tàu bằng cách nào?
Phó bản tưởng chừng như không có giới hạn thời gian, thực ra lại có giới hạn thời gian.
…
…
Ở Toa 01, nam sinh ngã xuống lối đi, đôi mắt đang trợn to vẫn còn vương lại sự sợ hãi.
Kẻ chủ mưu ngồi trên ghế, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên.
Những sợi tóc chui ra từ dưới chân cô quấn lấy cổ nam sinh, từng chút từng chút kéo cậu ta ngồi vào chỗ ngồi.
Tiếng kéo lê sột soạt vang lên một cách rõ ràng ở toa 01.
“Xin chào các hành khách.”
Ngân Tô ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh da trời đang đan tay vào nhau, mỉm cười nhìn bọn họ.
Chính là nhân viên soát vé đã lấy trộm vé khi lên tàu.
【Không thể tin tưởng nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh da trời.】
Quy tắc này là đúng.
“Chào mừng đến với chuyến tàu D4444, tôi là nhân viên phục vụ của chuyến tàu này.” Đôi môi đỏ mọng của nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh da trời mở ra rồi khép lại, cộng với khuôn mặt tái nhợt, trông kỳ quái không thể tả.
Nhân viên phục vụ: “Hành khách vui lòng xuất trình vé để làm thủ tục soát vé, cảm ơn sự hợp tác của quý khách.”
Ngân Tô không phải là hành khách đầu tiên, trước cô còn có hai người khác.
Nhân viên phục vụ kiểm tra vé của bọn họ trước, nhìn qua không có gì bất thường.
“Quý khách, vé của cô.”
Ngân Tô lấy vé ra, người phục vụ đưa tay nhận lấy, nhưng Ngân Tô không buông ra.
“Quý khách?” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.
“Mang máy quét của cô ra đây, tôi sẽ tự quét.” Ngân Tô không buông tay, không khách khí nói: “Tôi sợ cô lại lấy trộm vé của tôi.”
Nụ cười của nhân viên phục vụ không thay đổi: “Quý khách nói đùa gì vậy, tại sao tôi phải trộm vé của cô?”
“Trong lòng cô phải biết rõ tại sao chứ.” Ngân Tô cười mỉa mai: “Tôi cầm hay cô cầm cũng không khác gì nhau phải không? Đừng trì hoãn công việc nữa, còn rất nhiều hành khách đang đợi cô làm soát vé đấy…”
Nhân viên phục vụ: “…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nụ cười của nhân viên phục vụ biến mất, cô ta giằng co với Ngân Tô trong giây lát, nhưng cuối cùng cô ta vẫn để Ngân Tô tự cầm vé đặt lên máy soát vé.
Quái vật tóc cho rằng Ngân Tô là kẻ thu hoạch nụ cười.
Không một quái vật nào có thể cười sau khi rời khỏi chỗ của cô.
Nụ cười không biến mất, nó chỉ truyền từ người này sang người khác.
Sắc mặt quái vật càng thối, Ngân Tô càng cười vui vẻ.
*thối: ý chỉ sắc mặt tệ
Sau khi nhân viên phục vụ soát vé xong, cô ta bước về phía hành khách tiếp theo với vẻ mặt cứng ngắc, giọng nói cũng trở nên hung dữ hơn rất nhiều.
…
…
Ân tiên sinh phát hiện ra người kiểm tra vé là một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu da trời, anh ta cũng thận trọng như Ngân Tô.
Thịnh Ánh Thu và những người khác đương nhiên không dám buông lỏng cảnh giác.
Đặc biệt là những người từng bị lừa trên tàu, hai mắt không dám chớp lấy một cái.
Nhưng nhân viên phục vụ cũng không làm gì thêm, cô ta kiểm tra vé xong liền trả lại vé cho bọn họ.
Sau khi kiểm tra vé xong, đoàn tàu bắt đầu khởi hành, hành khách trên tàu cũng yên tĩnh ngồi yên ở chỗ của mình.
Dù biết mình phải tiêu diệt lũ quái vật trong toa xe, nhưng trạm này không có quy tắc, chưa kể họ vừa trải qua một trận chiến, thể lực và tinh thần đều đã cạn kiệt, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Ngân Tô không tấn công hành khách mới, nhưng cô cũng không ngồi xuống mà đi xung quanh tàu.
Lúc nhìn cái này, lúc lại nhìn cái kia.
Cực kỳ giống một cán bộ kỳ cựu đang tuần tra địa bàn.
Hành khách ngồi ở ghế 16 đặt túi du lịch trên đùi, ngơ ngác nhìn về phía trước, Ngân Tô đi ngang qua anh ta ba lần, ánh mắt của anh ta vẫn không di chuyển.
Tuy nhiên, ngay sau khi Ngân Tô đi ngang qua lần thứ tư, anh ta bất ngờ rút một con dao từ dưới túi du lịch ra, đứng dậy và đâm vào lưng Ngân Tô.
Nhìn thấy con dao sắp đâm trúng, anh ta bỗng phát hiện mình không thể dùng sức được.
Một đoạn tóc chui ra khỏi tóc của cô gái, quấn quanh lưỡi dao.
Hành khách quái vật giật mình, đổi hướng lưỡi dao, dự định cắt đứt đoạn tóc.